Sau bài viết Tại sao nhiều người nổi tiếng tìm đến cái chết?, tôi có vài dòng chia sẻ về trầm cảm như sau:
Áp lực lớn nhất của những người trầm cảm là chính họ. Họ luôn ý thức được sự cô độc và sự khác thường của bản thân nhưng không tài nào thoát ra được. Những người khác nói v꧃ới họ rằng họ cần thay đổi, họ cần nhìn nhận cuộc sống một💙 cách tích cực hơn, rằng họ chưa đủ mở lòng để đón nhận những điều tốt đẹp nhưng giống như việc một con cá đã chết, dù tìm mọi cách chữa trị, thay nước cho cá, thả vào hồ cá nhiều rong rêu hơn thì về cơ bản nó đã chết rồi.
Trầm cảm không quá dữ dội mà nó chỉ âm ỉ không dứt giống như họ luôn nghĩ về ꦐviệc ngả đầu vào chiếc xe buýt để tự kết liễu sự sống nhưng họ biết rằng mình chưa đủ dũng cảm làm điều đó, họ vẫn đi làm vào buổi sáng một cách tích cực như những người bình thường nhưng khi đã xong việc họ lại tìm đến sự buồn bã của bản thân, nỗi buồn vẫn kéo dài.
Điều đau đớn nhất của bệnh nhân trầm cảm là họ ý thức được họ đã mắc trầm cảm, khao khát thoát ra nó nhưng bất lực, có người sẽ tập quen với nó nhưng có người sẽ tệ hơn. Đó là những điều mà mình đọc được từ cuốn sách của một tác giả nữ chia sẻ về căn bệnh trầm cả𓆏m của mình. Tuy không trực tiếp khám bác sĩ nhưng mình biết rằng mình đã mắc trầm cảm nên cũng hiểu được phần nào và mình đã tập quen với nó. Tác giả nữ đó đã nói thế này: "Nhiều người lầm tưởng rằng tôi không thích thế giới này và nhìn con người xung quanh với sự ác cảm, nhưng điều đó sai vì tôi hoàn toàn yêu tất cả sự đẹp đẽ trên thế giới này và tôi luôn tin vào tình yêu giữa con người. Tôi chỉ duy nhất không tin vào sự đẹp đẽ của chính mình và vấn đề duy nhất là tôi".
Chia sẻ ý kiến của bạn
>> Xem thêm: Bé 10 tuổi muốn tự tử vì mẹ đánh đòn