Tôi 27 tuổi, so với người cùng trang lứa thì được xếp vào nhóm người thành công. Trải qua vô vàn cực khổ, rồi tôi may mắn hoàn thành cấp ba và thoát ly khỏi gia đình. Tôi đi học cao đẳng, xong rồi๊ lấy vợ, sinh con. Vì tính tự cao và bồng bột tuổi trẻ, tôi bỏ lỡ gia đình thứ nhất. Từ đó vợ chồng không ở với nhau nữa cho tới khi tôi trưởng thành hơn và gặp người bạn đời thứ hai, cuộc đời thay đổi. Khi hoàn thiện bản thân hơn, gặt hái được thành quả từ việꦉc kinh doanh dịch vụ, tôi lại nhận ra nhiều điều "oái oăm" trong gia đình từ hai phía nội và ngoại. Tôi muốn tâm sự để mong nhận được ý kiến chân thành và hữu ích cho bản thân, gia đình.
Tôi rất buồn vì càng lớn, theo bản năng con người càng tìm ra nhiều điều chưa từng được biết về mẹ, chỉ nghe phong phꦰanh từ cha nói, về quê lại nghe các cụ hay khen mẹ. Cha luôn đố kỵ và tìm cách ngăn cản tôi tìm về với nhà ngoại, cũng còn ai đâu, tất cả đã rủ nhau đi cùng mẹ bởi căn bệnh quái ác mà nguyên nhân từ chất độc dioxin. Tôi cảm thấy bác và cậu luôn chân thành và thật thà, nhưng luôn nói không tốt về cha tôi, tôi thấy những điều không tốt đó là sự thật. Còn nhà nội lại luôn che giấu, giả tạo với tôi, người thật thà thì không nói, người nói nhiều toàn người "đểu giả". Điều đó càng thôi thúc tôi đi tìm sự thật.
>> Ám ảnh chuyện bố mẹ nên tôi luôn nghi ngờ chồng
Tôi đi khắp nơi, tìm cả nội cả ngoại ở các tỉnh, hễ nghe đâu biết mẹ là tới để tìm câu trả lời, nhưng luôn không thỏa mãn vì cảm thấy có gì đó họ giấu. Về cha, tôi thường nói với vợ: "Em thông cảm cho hoàn cảnh của anh, cũng là cha nhưng có cha tốt cha xấu". Con trai tôi sáu tuổi nhưng chưa hề được ông bà nội cho một hộp sữa, ngược lại toàn tìm cách lấy đi của chúng tôi. Dù bán đất, xuống thăm con cháu nhưng ông cũng không chi một xu, để chúng tôi còn phải bỏ tiền dẫn đi mua q♈uần áo, đồ đạc cho.
Về chúng tôi, không ai đòi hỏi, xin xỏ gì cha tôi nhưng mong muốn làm sao để con cháu còn có sự biết ơn. Gần đây, gia đình náo loạn lên vì việc mẹ khi mất có để lại cho tôi tờ di chúc gồm hai chỉ vàng và một thửa đất 500 m2, hẹn năm 18 tuổi trao lại cho tôi. Nhưng khi hỏi, đất thì bố đã bán, vàng đã lấy, di chúc gửi bác ba thì bác b💎ảo không có. Một nội bảo thế, bên ngoại lại khẳng định có di chúc và tài sản, khi đọc nhiều người nghe và chứng kiến. Hiện tại, cha tôi làm ăn thất bại, bỏ về quê, bao năm xa xứ chỉ xây được căn nhà 400 triệu đồng trên đất của mẹ vợ hiện tại. Đất của mẹ tôi thì chúng tôi xin mua lại từ chủ hiện tại, khi biết tin đó cha tôi lại đánh đồng, là cha cho tôi. Trong khi tiền chúng tôi bỏ, đụng cái là cha bù lu bù loa, khoe mẽ; khi không bằng ai lại đố kỵ và nói xấu người ta. Tuổi thơ tôi cơ cực cũng từ cha mà ra.
>> Người không nịnh bợ có đáng bị ghét bỏ
Hôm rồi, cha có ý định "xin" tiền chúng tôi để xây nhà. Sau khi nhận định nhiều vấn đề, chúng tôi định cho rồi lại quyết định không cho nữa. Cha quay qua ra lệnh, trở mặt, đểu cáng với tôi và cả con dâu. Tôi quá mất bình tĩnh, nói cha là con người vô đạo đức. Hiện tại, tôi hối hận vì việc đã nói cha như thế nhưng cũng không hối hận vì cha quá tệ. Đối với tôi, gia đình toàn là sự giả tạo, bản thân mất niềm tin hoàn toàn. Tuy thế tôi vẫn luôn xây dựng gia đình mình hoàn hảo, tránh xa tiêu cực và cái xấu. Tâm sự lên đây, mang theo câu chuyện về mình, chữ nghĩa chưa trọn vẹn và tâm lý cũng bất ổn, mong bạn đọc hiểu và chia sẻ cách tôi phải đối nội đối ngoại ra sao. Cảm ơn bạn đọc và VnExpress.
Hoàn
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc