Anh lớn hơn tôi chừng 6 tuổi. Khi mới vào công ty, tôi ấn tượng ngoại hình anh. Anh cao và đô con, không phải chuẩn 6 múi nhưng gọn và khỏe khoắn, gương mặt đậm chất Tây với chiếc mũi cao thẳng. Trái với vẻ ngoài choáng ngợp ấy, ngoại hình tôi bình 🌺thườn🙈g, đôi lúc hơi tự ti. Cho đến khi làm việc chung, tôi nhận ra điều thực sự cuốn hút ở anh không phải bề ngoài mà là con người bên trong. Anh thông minh, luôn có nhiều hơn một cách để nhìn nhận một vấn đề. Anh đặt nó trong những hoàn cảnh khác nhau hoặc đặt mình ở những góc độ khác nhau để nhìn nhận; tôi không khỏi bất ngờ với sự thông minh ấy. Trong công việc, nhiều người tìm đến anh vì anh rất giỏi, năng lực tốt, hào sảng.
Anh vẫn chưa lập gia đình, theo nhiều người nói thì hiện anh không quen hay hẹn hò ai cả, nhiều người bàn tán. 🤪Tôi từng chứng kiến mấy anh chị em trong công ty nói với nhau kiểu như: "Sao nó chưa có vợ nhỉ", "Đẹp trai, giỏi thế mà...", "Chắc anh có vấn đề" (ý nói giới tính)... Tôi thấy nói mấy chuyện này không hay ho gì cả vì đó là vấn đề riêng tư mỗi người. Có lẽ anh không muốn bị ràng buộc trong hôn nhân, không muốn mất tự do. Tôi cảm nhận, mà phần nhiều tin rằng anh không thuộc giới tính thứ ba mà là dị tính, có cái nhìn về hôn nhân khác với nhiều người. Đó là vấn đề của anh, quay lại vấn đề của tôi:
Thứ nhất, tôi thích anh, thích sự thông minh, giỏi giang, sự nhiệt tình trong công vi💎ệc. Anh nhẹ nhàng, vừa ấm áp vừa lạnh lùng. Có lúc anh cũng quan tâm, hỏi han tôi nhưng cũng có lúc anh chỉ im lặng hoặc "bơ", điều này làm tôi có chút bối rối nhưng càng khiến tôi thích sự lạnh lùng đó ở anh hơn. Tôi hay nhìn anh từ xa, đặc biệt thích nhìn từ phía sau hoặc liếc trộm anh khi lại gần. Đôi lúc tôi muốn gây sự chú ý với anh, khi anh trước mặt rồi lại không đủ dũng khí khiến đôi tay tôi thụt lại. Tôi ꧟thấy anh quá lớn lao khi đứng trước anh.
Thứ hai, có nên thổ lộ tình cảm? Kể từ khi nhận ra mình thích anh, tôi đã nghĩ sẽ ôm giữ tình cảm này mãi mãi, chôn vùi nó thay vì nói ra bởi sợ. Anh sẽ có cái nhìn khác về tôi, sẽ kỳ thị và tránh xa tôi. Kể cả khi tôi nói ra rồi và anh thông cảm thì vẫn sẽ gây khó xử cho cả hai bởi môi trường làm việc chung, gặp mặt hàng ngày sẽ làm anh cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng cứ giữ nó mãi trong lòng làm tôi đau, không thể tập trung được gì, cứ như thế sẽ gặm nhấm bản t⭕hân. Tôi nghĩ trước giờ toàn như thế, thích nhưng khôn🐭g dám nói ra, cứ thế để tình yêu ra đi, để lại sự cô đơn và hèn nhát. Rồi có gì đó thôi thúc tôi lần này rằng muốn gì thì nói ra người ta mới biết, điều này dẫn đến vấn đề thứ ba.
Thứ ba, làm sao để nói? Chẳng có cơ hội nào để tôi thổ lộ. Thời gian gặp nhau ở công ty để bắt chuyện rất ít, thường là chạm mặt nhau khi buổi sáng, chào xã giao dăm ba câu xong ai về chỗ người nấy. Chát qua tin nhắn? Anh ấy hầu như không dùng mạng xã hội, tôi cũ𒈔ng né xa mạng xã hội, chỉ có một mạng chat nhưng nó dùng cho công việc nên không thích hợp để nói chuyện riêng tư. Tôi cũng không muốn truyền đạt một thứ quan trọng như thế qua chat. Hẹn cà phê hay một🔯 chầu nhậu? Chúng tôi chưa thân đến mức: "Hey, cuối tuần anh rảnh không, cà phê đi".
Thế đấy, yêu đơn phương của những người bình thường đã khổ, yêu đơn phương người cùng giới khổ gấp mấy lần. Không nói ra thì lòng nặng ღnề, nói ra lại sợ người ta kỳ thị, khó xử. Nó giống như việc ta đeo tai nghe và mở nhạc to, người ngoài nhìn vào không b💫iết bên trong ta đang gào thét như thế nào. Tôi có cái tâm sự, mỗi tội nó hơi dài, mọi người thông cảm. Anh chị em đừng vội phán xét tôi, mong được tư vấn. Xin cảm ơn.
Quốc
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc