- Từ Mỹ về Việt Nam được bốn ngày, cuộc sống của chị trong khu cách ly riêng thế nào?
- Trở về nước, tôi chọn phương thức cách ly riêng tại khách sạn, tౠự chi trả chi phí. Thực ra mọi người vẫn sinh hoạt chung chứ không tách biệt ho🐼àn toàn. Cách thức phục vụ, cơ sở vật chất ở nơi cách ly phải nói là tốt nhất rồi.
14 ngày cách ly rất tuyệt vời và được xem là xa xỉ với tôi - một người nghệ sĩ, mẹ của bốn đứa con vốn rất đỗi bận rộn. Cuộc sống những ngày này rất bình yên và thư thái.⛄ Tôi bắt đầu ngày mới bằng một ly cà phê tự pha và ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên, hít thở không khí trong lành từ cửa sổ phòng. Ngày hai lần kiểm tra nhiệt độ, ba bữa cơm được nhân viên đưa tới tận phòng. Có ba khoảng thời gian trong ngày tôi dành để trò chuyện facetime với các con bên Mỹ. Tôi cũng dành riêng một tiếng rèn luyện sức khỏe bằng cách đi xung quanh tầng. Ngoài ra, tôi chuẩn bị cho công việc để trở lại với khán giả.
- So với lúc chuẩn bị bay về Việt Nam, tâm trạng chị giờ ra sao?
- Trước khi lên máy bay về Việt Nam, tôi lo lắng đủ thứ bởi đây không phải là một chuyến bay bình thường. Có quá nhiều điều mình không thể chủ động và biết trước được diễn biến dịch phức tạp ra sao. Khi đặt chân đến Vân Đồn, gặp đồng bào, nghe giọng nói, thấy chữ tiếng Việt, tôi xúc💦 động vô cùng. Trải nghiệm này thật quý giá với tôi.
Tại sân bay, chứng kiến quá trình làm thủ tục nhập cảnh, sự cẩn thận, chu đáo của mọi người trong công tác phòng dịch, tôi thấy an tâm và hiểu được rằng tại sao Việt Nam là một trong những quốc gia kiểm soát dịch tốt nhất thế giới hiện nay. Còꦍn bây giờ, tôi hoàn toàn thả lỏng, yên tâm sống trong vòng tay quê hương.
- Tại sao chị quyết định về nước trong thời gian này?
- Tôi trở lại Việt Nam thời gian này vì nhận lời tham gia vài chương trình ဣtruyền hình, những sự kiện âm nhạc và nhiều dự án đầu năm bị gián đoạn đến giờ. Khi có thông tin tôi đi chuyến bay giải cứu người Việt Nam về nước đăng൩ trên trang cá nhân, bạn bè, đồng nghiệp và khán giả rất chào đón. Mọi người gửi tin nhắn chào mừng, thăm hỏi sức khỏe và hẹn gặp mặt. Đây thực sự là một niềm hạnh phúc không thể nào diễn tả.
- Ông xã chị ủng hộ quyết định này thế nào?
- Vì phải chăm sóc bốn con ở Mỹ, anh Dũng (Dũng Taylor) không thể đi cùng tôi được. Chồng tôi là người tác độn൲g lớn nhất đến việc tôi trở về trong thời gian này. Thực ra, anh ấy mâu thuẫn rất lớn về việc đi hay ở của vợ. Thậm chí trước khi tôi bay hai ngày, anh ấy vẫn còn lăn tăn. Anh Dũng yêu bảy tháng qua, khi tôi dành hết thời gian cho các con, cả gia đình quây quần bên nhau. Tuy nhiên, anh ấy lại💦 thấy trong vợ thiếu đi phần nghệ sĩ, sự đam mê, nhiệt huyết với nghề - những thứ từng khiến anh ấy yêu tôi. Anh không muốn tôi vì chăm sóc gia đình mà lơ là đi chính bản thân. Bởi anh biết tính tôi là nếu đã làm việc gì thì đều dành 100% tâm huyết, không để công việc ảnh hưởng.
Toàn bộ quá trình chuẩn bị như đăng ký vé máy bay, sắp xếp lịch trình đều do chồng chuẩn bị hết, tôi hoàn toàn không nắm được. Tôi chỉ biết đến đúng ngày đó xách hành lý, ra sân bay để về thôi. Tôi thấy mình rất may mắn khi có 🙈một người đàn ông ở bên cạnh lo lắng từng chút một, quan tâm từ cuộc sống đến công việc của mình.
- Các con của chị phản ứng thế nào khi mẹ quyết định về nước?
- Chuyện mẹ Phương trở về Việt Nam luôn luôn được mang ra nói trong mỗi bữa ăn của gia đình. Quyết định về nước của tôi hoàn toàn không được một chút ủng hộ nào từ cả bốn con. Chúng đều hỏi tại sao mẹ phải đi. Con trai lớn năm nay 26 tuổi thì liên tục hỏi: "Mẹ đã nghĩ kỹ chưa, 🐲rất là nguy hiểm đó", "Có thực sự an toàn cho mẹ hay không?", "Mẹ có thực sự cần phải về hay không?". Trong khi em bé tám tuổi thì khóc và nói: "Mẹ đi con sẽ nhớ mẹ lắm".
Tôi phải chơi trò tâm lý với các con. Khi dạy con học hay lúc mẹ con nằm ngủ cạnh nhau, tôi phải thủ thỉ để các con hiểu rằng mỗi người đều có nhiệm vụ của ri🔥êng mình, trẻ em đi học còn người lớn đi làm. Mẹ phải làm tròn công việc và trách nhiệm của mình. Tôi hứa với chúng cố gắng hết sức để bảo vệ sức khỏe, facetime trò chuyện mỗi ngày. Các con vẫn không thực sự đồng ý lắm nên tôi về nước mà lòng không yên. Đây cũng là một sự hy sinh nếu tôi muốn trở về với khán giả. Là một nghệ sĩ, ngoài bổn phận và trách nhiệm với gia đình thì mình còn công việc nữa, còn phải cần khán giả - những người yêu thương và chờ đợi mình.
- Khoảng thời gian dịch bệnh giúp chị thấy trân quý điều gì?
- Bảy tháng qua tôi không được gặp khán giả, cũng có lúc nhớ sân khấu da diết. Tuy nhiên, tôi hiểu khi sống trong sự hoang mang, bất ổn thì công việc không còn là ưu tiên hàng đầu nữa mà là sức khỏe, gia đình. Tôi quây quần bên gia đình nhỏ. Tôi dạy con học, cùng vui đùa, trò chuyện về mọi điều diễn ra trong ngày.
Tôi ng🅰hĩ không riêng tôi mà với tất cả mọi người, dịch giúp chúng ta nhìn nhận lại bản thân, cuộc sống, những mối quan hệ trong xã hội, công việc và những điều từ trước đến nay ta không bận tâm. Chúng ta trân quý sức khỏe, gia đình và tình thân, trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Thậm chí, khi đang ở trong khu vực cách ly bây giờ cũng vậy, những tin nhắn động viên, hẹn gặp gỡ của bạn bè, đồng nghiệp, khán giả cũng khiến tôi xúc động và mong c🐓hờ.
Hiểu Nhân