B🌠ố tôi mất sớm, mẹ không thể cho các chị học tiếp. Chúng tôi may mắn sinh sau, có các chị phụ giúp và mẹ lo cho nên được học lên cao đẳng. Nói về chị tôi, hết lớp chín chị khăn gói vào Sài Gòn ở trọ và làm công nhân. Vài năm sau đó chị quen một anh đồng hương, kết hôn rồi sinh một lèo hai cháu, cách nhau một năm. Do con nhỏ, mình chị làm không đủ nuôi gia đình nên vợ chồng chị lại khăn gói về quê. Quê tôi ở huyện miền núi của miền Trung, quanh năm hạn hán và lũ lụt. Gia đình chị về quê tài có sản duy nhất là hai đứa con, nhà cửa không có nên ở nhờ nhà chị gái chồng.
Vợ chồng chị nghề nghiệp không có, vốn liếng cũng không. Chồng chị bị tai nạn lúc nhỏ nên không làm được việc nặng, ai thuê gì anh chị làm đó. Những lúc r🍌ảnh anh chị gửi con cho ông bà nội rồi đi mua bán ve chai kiếm sống. Vào một buổi trưa hè nắng 40 độ, người ta báo tin anh bị tai nạn, đang cấp cứu trong viện. Chị và người nhà chạy đến đã không kịp gặp anh lần cuối. Anh ra đi để lại cho chị hai đứa con nhỏ và bố mẹ già, cuộc sống khó khăn nay lại càng khó khăn hơn khi vừa làm cha vừa làm mẹ. Tôi thương chị và các cháu, nhà chưa có, ba mẹ con đang ở nhờ. Chị tôi ốm đau suốt, tiền kiếm được không đủ mua thuốc. Tôi mang tiếng được ăn học nhưng học xong không xin được việc, giờ làm công nhân.
Tôi lấy chồng và cũng chỉ đủ sống, không giúp được gì nhiều cho chị và các cháu. Tôi rất buồn vì chị giúp tôi ăn học mà giờ chẳng giúp lại được gì chị. Tôi thầm🦩 cầu mong chị và các cháu luôn mạnh khỏe, chị cố gắng vượt qua khó khăn.
Dung
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc