From: hhgh kjk
To: vne-tamsu
Sent: Monday, February 13, 2006 6:39 PM
Subject: Gui Thuong
Bạn Thương thân mến!
Rất tình cờ tôi đọc được những dòng tâm sự và tôi cũng không có thời gi𝓰an đọc kỹ để hiểu hết tâm trạng của bạn. Nhưng cái nổi🀅 bật nhất trong những dòng tâm sự đó là "sự mâu thuẫn". Mong bạn đừng buồn khi tôi kết luận rằng: bạn là người hời hợt trong chính tình cảm của mình. Về tuổi đời tôi và bạn có lẽ bằng nhau, đã không ít lần trải qua những rung động, xúc cảm khác nhau. Vì vậy tôi không dám khẳng định là "đọc" hết được suy nghĩ, tâm trạng của bạn nhưng phần nào tôi cũng hiểu được hoàn cảnh của bạn đã trải qua.
✅Ban đầu bạn nói đang day dứt chỉ vì một lời thách đố mà làm mất đi tuổi thanh xuân của một người con gái. Rồi thì bạn nói là bạn thương, bạn nhớ, bạn buồn khi người đó về quê. Oán trách sự cấm đoán của cha mẹ để hai đứa không đến được với nhau, mặc dù bạn đã hết sức thuyết phục... Ở đây tôi thấy bạn có hai vấn đề cần được xác định:
Một là: Nếu bạn yêu, thương người đó thực sự thì có lẽ những lý do mà cha mẹ bạn đưa ra để cấm đoánꩵ không thật sự đủ mạnh để ngăn cản và ít nhất bạn đã có những hành động để bảo vệ tình yêu. Đây là lý do mà hiện tại bạn đưa ra để biện minh cho hành động cách đấy mười năm.
Hai là: Những tình cảm của bạn chỉ là những rung động nhất thời của tuổi trẻ. Tôi thiên về trường hợp thứ hai. Thực ra bạn không hề có một tình cảm đủ lớn để gọi là tình yêu mà đó chỉ là thứ tình cảm nhất thời. Bây giờ bạn nghĩ về nó và đưa ra những lời tự bạch để biện minh cho những ⛦hành độ🦹ng của mình một cách logic.
Bây giờ bạn đã gần 30 tuổi rồi, cái tuổi mà người ta gọi là "tam thập, nhi lập". Có nghĩa là đã đủ lý trí để suy xét những h✃ành động của mình. Bạn không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh. Bạn phải thực sự xác định rõ ràng tình cảm của mình và bạn phải nói rõ những tình cảm đó cho người ấy hiểu: tình cảm của mình dành cho bạn chỉ là thế thôi.
Có lẽ mình sẽ gặp bạn trong một l🎐á thư khác để là⭕m rõ hơn vấn đề này.
Chào bạn.
Thân ái!