Tôi 32 tuổi, con trai năm tuổi. Vợ chồng tôi đều từ tỉnh lên Hà Nội làm nơi lập nghiệp. Chúng tôi yêu nhau khá lâu mới tiến tới ൲hôn nhân. Bố mẹ tôi không nhất🧸 trí cho cưới vì khoảng cách địa lý và hoàn cảnh gia đình hai bên khác xa nhau. Tôi quá cương quyết nên cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý. Sau khi cưới, bố mẹ cho tôi 200 triệu đồng làm hồi môn, gia đình chồng rất nghèo nên không giúp được gì, đám cưới cũng là chồng tôi tích cóp mới đủ tiền.
Chúng tôi xác định tâm lý tự lực cánh sinh nên cưới xong thuê nhà và làm việc ở Hà Nội. 🐽Ngày tết, giỗ c🍰hạp hoặc trong họ có việc chúng tôi mới về.
Năm 2018 chồng mở công ty. Tôi rất lo lắng vì không có vốn, chi phí đầu tư ban đầu cũng vài trăm triệu đồng. Chồng đã quyết tôi cũng không cản nổi. Sau khi mở công ty, năm đầu anh túc tắc có đơn hàng. Hàng tháng anh đóng góp sinh hoạt phí cho tôi 10-15 triệu đồng. Không hiểu làm ăn như thế nào mà từ cuối năm 2019 không thấy anh đưa tiền sinh hoạt phí cho tôi nữa. Tôi h📖ỏi thì anh chỉ nói khó khăn, vợ có cứ chi ra trước. Cuối năm 2020, sau một thời gian chi trả quá nhiều khoản, tôi phải lấy tiền tiết kiệm mẹ cho ra mới trang trải đủ, lương tháng tôi chỉ 14 triệu đồng. Tôi rất mệt mỏi khi vừa biết anh nợ nần nhiều, các con nợ đến nhà uy hiếp mẹ tôi. Tôi buồn lắm, khuyên anh tạm ngừng công ty lại rồi đi làm thuê kiếm tiền trang trải cho gia đình và trả bớt nợ. Anh kêu đã làm giám đốc ♎rồi mà đi làm thuê người ta coi thường, nợ nhiều đi làm thuê sao mà trả được.
Ba mẹ tôi rất buồn nhưng vì hạnh phúc của con gái nên chưa hề nói gì làm con rể phải suy nghĩ. Thậm chí thấy tôi khó khăn, ông bà còn hỗ trợ thêm tiền ăn uống, phụ tôi chăm sóc cháu. Tôi thương ba mẹ quá. Ba năm nay chồng không đưa tôi đồng nào, anh giờ ỷ lại, 🃏mặc kệ tôi xoay xở, cứ ăn rồi dậy ngồi máy tính, gọi điện cả ngày, những lúc tôi đi làm anh còn chưa dậy. Tiền điện thoại, tiền ăn sáng anh cũng tự mở ví lấy của tôi, tôi rất chán nản, già đi 🐈rất nhiều vì phải bươn chải và suy nghĩ.
Vừa rồi về quê ăn Tết, đúng đầu năm mẹ chồng lôi tôi ra chửi rủa, lý do tôi là con dâu mà không về𒆙 sớm sắm sửa, đóng góp, chỉ ăn tiêu phá hoại tiền của chồng, lười, giờ này mà chưa có nổi cái nhà để ở. Tôi đã khóc vì người không đi làm là con trai bà chứ không phải tôi. Đúng là năm nay thưởng tết tôi không có nên chỉ mua đồ chứ không biếu mẹ tiền, thật sự tôi khó khăn quá. Tôi rất tủi nhục nhưng chồng vì giữ thể d⛦iện mà lờ đi, không nói gì, coi như đấy là tại vợ.
Anh không đi làm nên nhiều lúc hay nghĩ linh tinh, ghen tuông trong khi tôi yêu chồng,🐠 chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với anh. Trong đầu tôi giờ chỉ nghĩ đến đi làm, kiếm tiền, không dám nghĩ chuyện gì khác. Nghèo tôi không sợ, chỉ sợ nhất không còn ý chí phấn đấu.
Hà
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc