Tôi cho rằng cha mẹ Việt đang có một quan niệm sai lầm là tài sản mình tạo dựng nên cứ mặc định là của con và cho con. Điều này không tốt, thứ nhất sẽ làm con cái nảy sinh tâm lý ỷ lại, sự ghen tỵ và bất hoà của các con. Thứ hai là tạo ra mối quan hệ bất bình đẳng, lệ thuộc của người có tiền, có công vào chính người được cho tiền vജà bỏ công nuôi dưỡng.
Vì thế khi đọc câu chuyện Chiౠa xong thừa 𒊎kế cho 8 con, bà cụ 88 tuổi không chốn nương tựa, tôi tự rút ra bài học cho bản thân rằng "tiền bạc là thứ quyền lực duy nhất của người già". Quan niệm làm bao nhiêu cũng để dành cho con cái theo tôi thấy không cò⛎n phù hợp nữa. Dĩ nhiên phải chia cho con một ít nhưng bắt buộc phải để lại tài sản phòng thân cho mình lúc già về chỗ ăn ở, tiền đau ốm, tiền hưu sinh hoạt hằng ngày... khỏi làm phiền đến con cái vì con trai thì có con dâu con gái thì còn con rể sẽ gây khó xử khi cha mẹ và con cái không hợp nhau.
Vậy nên, từ thế hệ 7X bọn tôi đã n🐷ghĩ khác, tài sản mình làm ra là của mình, mình hưởng, cho ai thì cho, cho thiên hạ (góp vào quỹ từ thꦬiện như Bill Gates) cũng được. Đó không phải phần bắt buộc dành cho con. Nuôi con đủ 18 tuổi thì cho con tự lập, đứa nào còn học thì hỗ trợ thêm rồi "thả" nó ra xã hội mà tự kiếm sống bình đẳng như mọi cá thể khác trong xã hội.
Chia sẻ bài viết của bạn tại đây.