Tôi là một phụ nữ đã có gia đình, con gái tôi hơn 💙3 tuổi. Chồng tôi người ở quê nên sau khi sinh con, cả nhà ở nhờ ông bà ngoại. Tôi tốt nghiệp trường sư phạm, còn chồng tôi là một kỹ sư xây dựng. Tôi đã đi dạy được một năm, khi sinh con thì nghỉ hẳn ở nhà chăm con, chờ con lớn sẽ đi dạy lại. Nhưng từ đó đến nay tôi chẳng thể xin được việc dù năm nào cũng gửi hồ sơ đến những nơi có tuyển dụng.
Cuộc sống của tôi sẽ không có gì đáng nói nếu chồng tôi không quyết định nghỉ việc ở một tập đoàn xây dựng có tiếng với thu nhập cao. Trước đây, chúng tôi tích góp tiền anh làm được, cộng thêm sự hỗ trợ từ hai bên nội ngoại, mua được mảnh đất nhỏ. Chồng tôi quyết định bán mảnh đất đó đi để lấy tiền 🐭mở công ty tư vấn 🐎thiết kế. Thời gian đầu chúng tôi rất hào hứng với biết bao nhiêu dự định về tương lai của công ty .
Sau đúng một năm trời chồng tôi mới nhận được hợp đồng đầu tiên, đó là làm thiết kế cho dự án cải tạo nâng cấp đường. Song niềm vui đó chẳng thấm vào đâu so với những khó khăn mà dự án đó mang lại. Số tiền chi r𒅌a để làm quá nhiều trong khi số vốn chúng tôi có nhờ bán đất chẳng mấy đã hết.
Đâm lao phải theo lao. Để ra một đống tiền để đầu tư chả lẽ bỏ đi? Chúng t🔯ôi tiếp tục làm bằn♔g cách đi vay tiền họ hàng. Bố mẹ của cả hai đứng ra vay hộ.
Vì hai bên họ hàng không giàu có nên🔯 số tiền vay được cũng chả nhiều nhặn gì, nhưng🤡 vợ chồng tôi thấy thế là quá tốt. Được đến đâu hay đến đó. Chồng tôi tiếp tục công việc, đi gặp gỡ, trao đổi công việc với tư cách là một giám đốc doanh nghiệp nhỏ.
Nhưng nghe tiếng thì oách đấy mà đằng sau thì thật🍒 là buồn.
Tiền trong nhà luôn ở tình trạng đội nón ra đi bất cứ lúc nào. Chúng tôi không hề dám tiêu một đồng nào cho riêng bản ꦕthân. Mỗi tháng hai mẹ con tôi chỉ dám chi đúng một triệu nhưng là tiền sữa bỉm cho con. Ma chay cưới hỏi thì chú🍷ng tôi đành đi chung với ông bà.
Một bát phở ăn sáng cũng là một điều gì đó xa xỉ. Tôi từ bỏ mọi thói quen tiêu tiền như những ngày chồng tôi đi làm được lương cao. Thay vào đó là một cuộc sống vô cùng tiết kiệm. Trong hơn hai năm qua vợ chồng tôi không hề mua sắm bất cứ cái gì, trừ 🉐những thứ dành cho công việc.
Có những lúc bi quan, cả hai vợ chồng đều cố động viên nhau. Điều đó giúp chúng tôi tồn tại gần 3 năm nay. Công việc của chồng tôi vẫn đang chờ giải ngân vốn. Chồng tôi h🧸i vọng tết này sẽ có🎶 tiền để tiếp tục làm việc mới.
Tôi viết nh♔ư vậy không phải để than nghèo kể khổ, bởi tôi biết trong xã hội 🌊còn rất nhiều người khổ hơn chúng tôi. Điều mà tôi muốn nói với các bạn nếu ai đó đang có vợ hoặc chồng gặp khó khăn thì ta nên động viên chia sẻ.
Có nhiều lúc tô♔i cũng trách móc chồng vì đã để vợ con vào hoàn cảnh này. Nhưng nghĩ lại mới hiểu anh ấy làm thế không phải cho bản thân anh ấy mà cho tương lai của gia đình tôi.
Chúng tôi không chắc việc hai 🔯vợ chồng làm có đúng hay không, nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng chồng mì🐼nh.
Ngay lúc viết bài này, trong túi tôi chỉ ꧑còn 20 ngàn đồng, còn chồng tôi chắc được vài trăm ngàn. Vợ chồng tôi sẽ lại tiếp tục đi vay mượn. Bằng mọi cách phải duy trì cho công ty hoạt độnꦗg.
Tôi luôn nghĩ những khó khăn này sẽ qua mau nhưng việc nhanh hay chậm đều ở thái độ của chúng ta. Nếu bi quan sẽ thấy cuộc sống của chúng tôi như địa ngục: không tiền, không việc mới. Nhưng nghĩ kĩ sẽ thấy phải biết chịu đựng.
Bạn không thể muốn một cái gì đó🥃 tốt đẹp đến nhanh mà không phải chờ༺ đợi, hoặc không muốn hi sinh một cái gì đó.
Đặng Thùy Chi
Chia sẻ những câu chuyện về lập nghiệp của bạn tại đây.