18h15', tôi bắt đầu rơi vào đoạn 💮kẹt xe tại ngã tư Hai Bà Trưng - Lê Duẩn. Lúc này mưa vẫn lất phất rơi.
Tওôi bắt đầu đếm những lần chuyển đèn xanh tại ngã tư này, đếm đến lần🌳 thứ 62 thì không còn đủ kiên nhẫn nữa, tôi chuyển sang quan sát xung quanh.
V𒅌ới vẻ mặt buồn bã, một bác taxi bên cạnh gọi điện thoại cho khách quen báo là không còn khả năng đón khách đi sân bay được vì tắc đường cục bộ.
Một đoàn khách du lịch khác quyết định đi bộ trên hè phố chật hẹp với cꩵác vali và balo to để kịp bắt chuyến tàu.
Khi mưa bắt đầu tạnh, lác đác vài người bắt đầu cởi áo mưa, các cuộc điện thoại gọi và nhận nhiều hơn. Chị đi sau tôi nói chuyện với chồng: "Anh đặt nồi cơm, rau, trứng em để trong tủ lạnh, chắc không 🅷💯về sớm hơn được đâu, anh và con ăn cơm trước đi” .
Tôi nghe tiếp một tiếng thở dài từ một c🍒ô gái đứng bên cạn📖h nói với đồng nghiệp đang đứng phía trước: "Đã bảo mày vào hàng bún ngan ngon nổi tiếng kia làm một bát cho đỡ đói bụng cùng lúc đợi thông xe thì về. Bây giờ lọt vào đây rồi muốn quay lại cũng không thể”.
Như th💮ể muốn hòa vào cuộc nói chuyện và cũng để quên đi giâ🔯y phút chờ đợi đếm từng cột đèn tín hiệu nhảy từ xanh sang vàng rồi lại đỏ, tôi lên tiếng là sẽ trông giúp xe cho hai người đi ăn nhưng bị từ chối kèm theo một câu nói rất "thời sự": "Cho anh trông xe để lúc quay lại anh tính phí 50.000 à"
Một đồng minh bên cạnh tôi𒉰 lên tiếng: "Giao thông thế này có thể là tắc mọi phía, hình như chúng ta đi vào đường cụt hayﷺ sao đó, Nguyễn Khuyến và Lê Duẩn bị ngập nên không ai muốn vượt qua. Sáng nay đọc báo điện tử thấy đang chất vấn Bộ trưởng An ninh, mai thế nào các bác lại chuyển chủ đề tắc đường cho bác Thăng thôi".
An🌊h bạn phía trước lý giải kiểu khác: "Không tại ai hếtꦛ, chỉ tại Hà Nội phát triển nhanh quá, các anh cứ suy ngẫm mà xem”.
Mưa bắt đầဣu rơi tiếp làm cho cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, cái lạn🐷h, cái ướt át làm cho mọi người tập trung che mưa.
Tôi chợt nghe tiếng tàu hỏa hú còi, ✃hình như bắt đầu rời sân▨ ga, chưa bao giờ tôi thấy tàu chạy chậm như vậy, còi hú đinh tai, các toa xe lăn bánh mãi mới đến toa cuối của đoàn tàu và khuất dần sau tòa nhà.
Nhưng có sự bất ngờ lớn, bỗng dưng toa cuối chạy giật lùi lại, theo sau là các toa khác và cuối cùng là đầu tàu biết mất vào ga Hà Nội. Có nhiều ý kiến phán đ♈oán xôn xao, đoàn tàu gặp tắc đường, gặp lụt …và quay lại chăng?
Hơn 19h, tình hình vẫn không có gì cải t🥂hiện, mọi người chuyển sự c🀅hú ý sang bản tin thời tiết đang vang lên từ chiếc tivi của một nhà dân ngay cạnh đường.
Bác gái đứng bên trái tôi luôn nhận được điện thoại từ đứ✨a con hỏi xem tình hình như thế nào. Hai bạn sinh viên khác quyết định nhấc bổng chiếc xe đạp lên không trung tìm cho mìnhဣ một lối thoát nhanh nhất.
Cách chỗ tôi đứng khoảng 15m đã có va chạm giao thông khi một cô bé cố gắ🥂ng thoát qua đoạn đường hẹp làm sượt một ít sơn chiếc xe Toyota 2.4 màu đen.
Hai chủ xe cãi nhau, nhưng sau đấy đư✤ợc mọi người can ngăn và phân tíc🌳h cả hai nên giảng hòa trong tình thế này.
Sau đó có hai anh cảnh sát giao thông đi len qua xe của tôi. Như bắt được vàng, tôi tranh thủ hỏi: "Anh ơi bao lâu nữa mới thông đường hả anh?". Câu trả lời là: "Chắc tầm ba mư✤ơi phút". Tôi biết họ cũng bất lực như mình tại đây nhưng câu trả lời đó cũng phần nào an ủi để mọi người có thêm sức lực tiếp tục chờ đợi, hy vọng.
Đến 19h55, nhờ sự nỗ lực hết mình của các chiến sĩ cảnh sát giao thông, tôi mới thoát khỏi dòng kẹt xe đông đúc. Một trải nghiệm kẹt xe thú vị, tính ra trong tổng🌄 thời gian đứng đợi hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, tôi cần hơn 150 lần chuyển đèn xanh đỏ chỉ để vượt qua được một ngã tư.
Nguyễn Công Trường