Lúc đó trên đường có đông người nhưng không ai dám làm gì. Chó của chúng tôi thuộc giống Phú Quốc vàng lửa (giống chó quý). Tôi đoán bọn chúng sẽ không mang bán để làm thịt do vậy vợ chồng ꧙tôi quyết định đi tìm ở các tiệm bán chó cảnh tên đường Lê Hồng Phong, quận 10.
Sau khi đi hết 3 tiệm thì chúng tôi đã phát hiện ra con chó của mình. Chúng tôi p🌄hải đóng kịch làm người đi mua chó và chọn con chó đó. Tiệm ra giá 3 triệu đồng chúng tôi dứt khoát chỉ trả 1 triệu và cuối cùng cũng mang được chú chó về. Các con tôi vui mừng không thể tả.
Nhà tôi ở quận Thủ Đức, t༺ôi về ở đây chỉ mới 8 năm mà đã bị mất 3 con chó và 2 con bị đánh bả chết. Ở đây tôi muốn đề cập đến vai trò 🍸và trách nhiệm của chính quyền địa phương các nơi. Họ đã không có biện pháp chế tài nặng thậm chí là truy tố người tiêu thụ đồ gian.
Tại sao khi cấp giấy phép kinh doanh kℱhông kèm điều kiện cho họ? Nếu họ tiêu thụ đồ gian và chó trộm cắp đánh bả mà bị phát h🌠iện thì sẽ cấm kinh doanh, phạt tiền thật nặng kèm truy tố hình sự.
Quan hệ giữa người nuôi chó và bọn trộm chó là sự mâu thuẫn xung đột, giải quyết mâu thuẫn đó chỉ có những nơi tiêu thụ chó mới giải quyết được thôi. Nếu ăn trộm chó mà không ai dám mua thậm chí còn bị𝓡 tố cáo thì ăn trộm làm gì?
Xét đến cùng thì những kẻ vì lợi nhuận trước mắt mà 𝐆tiêu thụ đồ gian là những kẻ tội nặng nhất.
Đúng lý khi bắt được những tên trộm chó thì lực lượng chức năng phải điề⛎u tra cho ra nơi tiêu thụ. Xử lý cả hai. Còn như hiện nay, chỉ phạt hành chánh bọn trộm, nơi tiêu thụ đồ gian cũng không có chuyện gì!
>> Xem thêm: Tôi đuổi theo 2 tên trộm chó
Hoàng Phúc
Chia sẻ những câu chuyện đời sống, xã hội tại đây.