Tôi đã bước qua tuổi mơ mộng lâu rồi nhưng không ngờ có lúc lại bối rối trong hoàn cảnhಌ của mình như thế này. Tôi tự đánh giá mình không đẹp trai như Tom Cruise, lại có tật ở chân nhưng khá có duyên, biết nhiều tài lẻ, có máu nghệ sĩ, tuyệt đối tôn trọng phụ nữ bất kể họ thuộc tầng lớp nào, ngà☂nh nghề gì. Cho nên ở cái tuổi 30 đã qua nhưng 40 chưa tới tôi có khá nhiều mối tình, sâu đậm có, thoáng qua cũng có, chưa hề có ý định tiến tới hôn nhân với ai vì bản thân tôn thờ chủ nghĩa độc thân.
Với mỗi cô bạn gái, tôi đều rất rõ ràng như thế từ lúc bắt đầu quen, nên cho dù chia tay chúng tôi vẫn là bạn tốt. Tôi là một kỹ sư phần mềm, so với mặt bằng chung ở Mỹ thì không thuộc diện giàu nhưng nhờ có công việc ổn định, lại gặp may mắn trúng chứng khoán nên cuộc sống khá thoải mái, cũng có thể coi là “tiểu gia” nếu sống ở Việt Nam. Tôi dông dài như thế về bản thân để bạn đọc có thể hiểu phần nào về hoàn cảnh sống của mình, có thể cho tôi môt lời khuyên đúng.
Tôi đã gặp một người phụ nữ đặc biệt, trong lòng có nhiều bối rối, không biết phải gọi tên thứ tình cảm này là gì, phải làm sao để có thể tiếp xúc với em. Tôi dùng từ “gặp” chứ không phải “quen” vì vốn chưa được một lần nói chuyện với em. Chuyện là tôi mới làm tại công ty hiện tại gần một năm. Tại đại hội báo cáo thường niên của công ty, em là một trong số năm vị lãnh đạo cao cấp nhất đứng chủ trì buổi thuyết trình.
Cảm giác đầu tiên chỉ là sự tò mò: Người phụ nữ đó là ai? Từ đâu đến? Ở một môi trường năng động và đòi hỏi cao như này sao một người châu Á nhỏ bé, còn trẻ, lại là phụ nữ, có thể đứng ở vị trí đó. Phía dưới em là hàng ngàn nhân viên đang lắng nghe, trong hội trường và cả qua màn hình cho nhân viên ở khắp nơi theo dõi. Rồi từ sự tò mò chuyển thành tự hào mình cũng là người Việt Nam, đi dần đến sự ngưỡng mộ em với nụ cười thánh thiện, giọng nói ấm áp điềm đạm, tiếng Mỹ lưu loát, câu trả lời rõ ràng xúc tích đi thẳng vào vấn đề, khả năng làm chủ tình huống ngay cả khi em là người đang bị đặt câu hỏi.
Ấn tượng có lẽ chỉ dừng lại ở đó nếu tạo hóa không cho tôi gặp lại em một lần nữa. Khoảng mấy tháng sau ngày hội nghị, hôm đó tôi đi sau em mà không biết, đến gần cánh cửa ở công ty mới nhận ra lúc gương mặt em phản chiếu qua lớp kính. Em bước qua và cánh cửa đóng lại đằng sau. Ngay lúc đó có lẽ em cũng kịp nhận ra qua tấm kính ấy có một người đàn ông là tôi đang chống nạng đi sau. Em vội vàng quay ngược lại, mở và giữ cửa cho tôi bước qua, tôi lúng túng chưa kịp nói lời cám ơn thì em đã khẽ mỉm cười cúi đầu chào.
Ở một đất nước mà phụ nữ luôn được đối xử là số một, một bước có người đón, hai bước có người mở cửa giùm thì hành động của em, một sếp lớn của tôi, làm cho tôi rất trân trọng. Một người phụ nữ biết nghĩ cho người khác dù không quen thì tâm phải rất thiện. Tôi không sao quên được gương mặt thanh tú ấy, dáng mảnh khảnh, gương mặt không trang điểm chỉ tô chút son, mái tóc buột cao ra sau để lộ chiếc cổ cao trắng ngần. Hôm đó em bận một chiếc đầm màu kem ôm qua đầu gối và khoác nhẹ chiếc khăn choàng màu vàng đồng qua vai.
Em không đẹp kiêu sa, không sắc sảo nhưng tao nhã, nhẹ nhàng đi vào tim tôi như thế. Ở em có sức thu hút kỳ lạ. Mỗi ngày sau đó tôi cố tìm mọi thông tin về em, biết em có chồng là bác sĩ và có hai cô con gái rất xinh nhưng tôi cứ thắc mắc nếu có chồng sao em lại đi dự tiệc tất niên của công ty một mình. Rồi nhiều hôm em làm việc khuya thấy em đem cả hai con vào văn phòng làm việc. Ba mẹ con, ba góc phòng, mẹ làm việc con đọc sách, nhìn em lẻ loi, đơn độc nhưng vững chãi như một cây xương rồng. Mọi thứ diễn ra tôi có thể nhìn thấy qua lớp kính trong suốt của văn phòng em ngồi.
Rồi tôi đi làm sớm hơn, về trễ hơn cũng chỉ vì em. Có lẽ em đã bắt đầu nghi ngờ vì có đôi lần dù đã bước đi nhưng em vẫn ngoái đầu nhìn về hướng tôi và hơi chau mày. Những lúc như thế tôi vội vàng giả vờ mình đang ở trên điện thoại và chờ người khác. Trò chơi này đã bắt đầu thấy nguy hiểm. Lý trí nói cho tôi biết cần phải ngừng ngay lại, nếu bị ai phát hiện ra tôi sẽ mất việc như chơi, thậm chí có thể bị ngồi tù do ở đây luật pháp rất xem trọng không gian riêng tư của mỗi người.
Tôi giống như một người mất phương hướng, cứ lao đầu vào, hành động sau còn liều lĩnh hơn hành động trước. Đến khi ba ngày liền không thấy em, tôi đứng ngồi không yên, đã làm một việc là giả làm sếp trực tiếp của mình, gọi cho thư ký của em xin một cuộc hẹn, chỉ để biết em đang ở đâu qua cô thư ký. Khi biết em bị cảm cúm, không thể gặp được, tôi cảm thấy như chính mình bị đau vậy. Tôi làm sao dừng lại khi giờ đây mỗi ngày gặp được em là bản thân như được uống một liều thuốc bổ.
Dịp hè này, công ty tổ chức cho nhân viên và gia đình dã ngoại, nhìn ba mẹ con em tham gia các trò chơi đội, không hề sợ dơ, không hề sợ khó, cũng không sợ thua, hình như giữa ba mẹ con không có bất cứ khoảng cách nào, tôi rất thích. Thích nhất cách em động viên con, giúp con về đến đích mà không cần đưa ra một áp lực hay sự đe nẹt nào như các bà mẹ luôn muốn con mình nổi bật hơn. Khi cô con gái nhỏ liên tục ngã vì chơi trò vượt chướng ngại vật, mếu máo khóc đòi bỏ cuộc, tôi nghe em dạy con mình: “Con không cần phải thắng bạn, chỉ cần cố hết sức thôi. Cố lên một chút nữa là đến rồi, con không thử làm sao biết mình không làm được. Mẹ hứa với con, khi con hoàn thành trò chơi này sẽ thấy thích thú như đi tàu lượn vậy”.
Tôi thích cách em dạy con mình luôn làm tốt nhất có thể vai trò của mình mà không cần đợi hay mong chờ phần thưởng hay sự đền đáp. Hình ảnh ba mẹ con mặt mũi, quần áo dính đầy bùn đất khi về đến đích, ôm nhau hả hê dù không thắng giải, tôi thấy thật đẹp. Khi em chơi đùa bên con, thấy em rất vô tư hồn nhiên như chưa từng có mất mát gì.
Tôi giờ không biết thứ tình cảm mình dành cho em là gì, rõ ràng không phải yêu vì tôi hoàn toàn không có một chút ý nghĩ quan hệ nam nữ gì với em như từng có với những cô nhân tình của mình trước đây. Tôi biết em không dành cho mình, bản thân cũng không muốn cả đời phải gồng mình lên để xứng với vợ. Chỉ cảm thấy muốn bảo bọc, che chở vì thấy em lặng lẽ, lẻ loi như một cái bóng? Hay có thể tôi đối với em chỉ là tình bạn? Tôi muốn có em làm bạn tri kỷ.
Rất nhiều lần tôi ước mỗi bữa sáng thức dậy có thể ngồi nhâm nhi ly trà cùng em, nghe em đàm đạo, người như em nói chuyện chắc thú vị lắm. Rồi tôi chợt nghĩ, nếu là tình thân hay bạn bè sao tôi lúc nào cũng theo dõi em đến mù quáng. Nhìn gì, đọc gì, tôi cũng liên tưởng đến em trong đó. Làm sao để có em là bạn trong đời? Tôi không có lý do hay điều kiện gì để bắt chuyện với em. Em không phải là một bạn nữ đồng nghiệp để có thể thích thì mời đi ăn hay tán dóc. Hơn nữa tôi cảm giác em hoàn toàn đã đóng khung cuộc sống, giống như văn phòng kính mà em vẫn ngồi làm việc, nơi đó chỉ có em, hai con và công việc; em không mở cửa cho bất cứ ai khác vào.
Người ta nói “Dính vào đàn bà là phiền phức nhất”. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy nó đúng nhưng giờ bản thân hoàn toàn cảm nhận được sự phiền phức này mà không dứt ra được. Tôi phải làm sao? Xin đừng khuyên tôi chuyển chỗ làm khác để không thể nhìn thấy em nữa, vì đó là điều tôi chưa sẵn sàng trong lúc này và cũng không biết mình có làm được không. Anh chị nàಌo từng trải qua cảm giác giống tôi có thể cho lời phân tích hay khuyên bảo không? Xin cám ơn.
Hoàng