Những kỉ niệ𝓡m trong tôi về nước Pháp thật đẹp. Lần đầu đặt chân nơi được mệnh danh là " Kinh đô ánh sáng", tôi thật muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Làn gió mát lạnh của thời tiết tháng 10 khiến tôi không khỏi run lên.
Trước đây♌, tôi chưa bao giờ tự tin về 🌟vốn ngoại ngữ của mình. Vì thế mỗi tiết học Pháp, tôi chỉ mong nó qua nhanh chóng. Gia đình tôi ngay từ đầu đã hướng cho hai chị em tôi học tiếng Pháp, và chị tôi có năng khiếu về môn đó, còn tôi thì không. Sự so sánh ấy có lúc khiến tôi tủi thân, xấu hổ với mọi người và bắt đầu chán học.
Lên cấp ba, tôi đươc học ở THPT Marie Curie - trường trung học lâu đời của Sài Gòn do Pháp xây dựng. Ba mẹ tôi cũng khá hài lòng. Môt hôm thầy tôi thông báo trường có tổ ꦑchức giao lưu với một trường bên Pháp, một cơ hội rất hay cho các lớp song ngữ. Cụ thể là mỗi bạn người Pháp đón một bạn người ꧑Việt về ở nhà họ trong hai tuần.
Tôi lại chẳng dám nghĩ tới ấy chứ . Một tuần sau, như thường lệ, trong giờ ăn cơm với gia đình, ba tôi cười cười nói với tôi rằng, ông đã đăng ký cho tôi một ♊suất đi giao lưu rồi. Thật ko thể tưởng, con bé trình độ bình thường và tâm lý nhút nhát giao lưu thì như thế nào nhỉ? Ngày đi cận kề, qua bên đó, tôi chỉ biết tùy cơ ứng biến thôi. Ba vẫn cười, nói là biết đâu con sẽ cải thiện đươc🍸 vốn tiếng Pháp của mình thì sao.
Trong đoàn giao lưu hầu hết là các bạn lớp 12, chỉ có 5 bạn học lớp 11, trong đó có tôi. Máy bay đáp xuống Paris, sau đó bay tiếp đến Montpellier - một thành phố thuộc phía nam nước Pháp. Các bạn Pháp hò reo và treo băng rôn "Chào mừng tới nước Pháp" khiến chúng vô cùng bất ngờ và cảm động. Cô bạn đón tôi rất xinh và thân thiện tên Margot. Tôi còn nhớ hôm đó trời rất đẹp, vào thời gian khoảng chiều chiều có nắ꧒ng và gió lành lạnh. Thành phố rất yên bình, trên đường về nhà bạn ấy, ngồi trên xe nhìn ra hai bên đường đều là vườn nho xanh , cánh đồng cỏ xanh𝓡 mướt và những chú taureaux (gọi là bò mộng, thường hay thấy ở các trận đấu bò). Khu nhà của người dân được xây rất cổ kính pha nét hiện đại, mọc san sát nhau.
Gia đình cô bạn người Pháp rất nhiệt tình, vui tính, tạo cho tôi cảm giác như đang ở nhà vậ🤪y. Họ thích thú với những món quà tôi mang từ Việt Nam, gồm kẹo chuối và những món đồ sơn mài truyền thống. Ngày đầu tiên, do còn ngại nên tôi nói khá ít. Buổi tối hôm ấy tôi được gặp các bạn trong một party làm quen cực vui nhꦓộn. Trong số đó, tôi rất ấn tượng với anh bạn Mathieu hài hước và tốt bụng - người đã đặt biệt danh cho tôi là Natachatte.
Lịch trình c🅷ủa tôi mỗi ngày là đi bộ ra bến xe bus và đến trường, sáng cùng học với các bạn, buổi chiều đi tham quan. Tiết học tiếng Tây Ban Nha𒁃 tôi rất thích vì các bạn và thầy giáo rất hài hước và dễ mến.
Chiều đến tôi đươc các bạn dẫn đi tham quan từng địa danh nổi tiếng, bảo tàng và cả những ngôi làng nữa. Trung tâm của thành phố thật sự𝔉 rất quyến rũ , cách thiết🌳 kế độc đáo với gam màu vàng nổi bật, và có thế đánh lừa thị giác nữa. Người Pháp chỉ đi bộ và sử dụng phương tiện đi lại chủ yếu là ôtô, tram, xe bus. Đi tram giống như bạn đang ngồi trên xe điện, và có cảm giác như con sâu đủ màu chạy trên đường ray vậy.
Sau vài ngày, vốn tiếng Pháp của tôi tiến bộ đáng kể, một phần cũng nhờ cô bạn ấy. Mẹ bạn ấy nấu ăn rất ngon. Tôi thích nhất là món Pasta, một món gần giống spaghetti đươc chế biến từ nui và sốt đặc biệt. Trong các bữa ăn tối hầu như đều có vang và tráng miệng là fomat. Có lẽ Pháp là nước có nền văn hóa ẩm thực bậc nhất thế giới nên họ luôn🐭 cầu kỳ trong mỗi bữa ăn. Mỗi bữa ăn, ngồi trò chuyện cùng gia đình , tôi được nghe những câu chuyện về bản thân họ, về đất nước họ đang sinh sống. Bố của Margot (cô bạn người Pháp của tôi) kể hồi bé, bạn đã vài lần theo cha đi trên tàu vận chuyển hàng hóa từ Pháp qua Việt Nam. Họ chia sẻ rằng nơi họ muốn du lịch tiếp theo sẽ là Việt Nam. Tôi rất mong một ngày nào đó, có thể là trên đường, vô tình tôi lại được gặp họ.
Thỉnh thoảng, họ bảo tôi dạy họ nói tiếng Việt, như t💃ừ " hương" chẳng hạn, khi đọc họ lại phát âm thành "hưa", thế là cả nhà cùng cười. Ngược lại, họ dạy tôi nói nhanh các câu nói làm tôi như muốn líu lưỡi. Qua mỗi câu chuyện tôi càng hiểu thêm về con người nơi đây, họ rất chân th⛦ành, vui vẻ và đáng quý . Đó là những khoảng thời gian ấm cúng tôi cảm nhận được trong gia đình đáng yêu này.
Tuy phải đi học, nhưng các bạn Pháp luôn dành thời gian cho chúng tôi. Đáp lại sự chân thành quý mến của các bạn Pháp, tôi và bạn bè đã làm một bữa chiêu𝐆 đãi n💞hững món ăn của Việt Nam- chả giò chiên .
Mọi việc từ khâu mua nguyên liệu và chế biến đều do chúng tôi tự làm sau khi xin được sử dụng bếp tại nhà một anh bạn. Các bạnꦏ Pháp rất bất ngờ và nằng nặc đòi làm chung với chúng tôi. Kết quả là có những cuốn chả giò không rõ hình thù nhưng ăn vào thì thắm đậm tình cảm, một tình bạn xuyên biên giới đang được lấp đầy.
Thời gian đã hết, cuộc vui nào cũng có điểm dừng, đến lúc tôi chia tay các bạn Pháp để về Việt Nam. Hai tuần vừa rồi chưa đủ đ🍷ể tôi hiểu hết con người và cảnh vật nơi đây. Tôi rất nhớ những buổi trưa picnic cùng bạn bè, chơi trò bắn laser.
Cô bạn đón tôi đã tặng cho tôi chiếc vòng, trên đó ghi chữ "L'amitié" - chữ tình bạn. Mỗi lần nhìn nó, tôi lại cảm thấy kỷ niệm ùa về, đó là hìn💜h ảnh con người Pháp hiện lên thật hòa đồng, lịch sự, luôn sống chân thành với mọi người và họ rất đáng trân trọng. Những tấm hình tôi và các bạn Pháp chụp cùng nhau, tôi đã làm thành album giữ cho riêng mình, giữ cảm xúc về nước Pháp và mong gặp lại những con người tuyệt vời ấy một lần nữa.
Trần Ngọc Anh