Từ khi còn nhỏ, tôi đã sợ nghèo. Nhà tôi nghèo lắm, các bạn tôi toàn nhà có điều kiện vì ba mẹ các bạn đều là dân kinh doanh. Mỗꦦi ngày đi học tôi đều tự ti nhưng chưa bao giờ than trách ba mẹ, chỉ có một suy nghĩ rằng sau này phải giàu. Năm 18 tuổi, bạn bè chọn cách đi học đại học, tôi lại thấy đó không phải con đường để thoát nghèo. Tôi vào Sài Gòn, việc đầu tiên là làm shipper, ngày nào cũng đi khắꦗp các con phố ở đây. Vào thời điểm 2015, shipper chưa phải nghề hot, cạnh tranh không nhiều, mỗi ngày tôi có thể bỏ túi 1-2 triệu đồng là bình thường. Chạy được một thời gian, tôi bén duyên với một shop bán quần áo và mỹ phẩm, chị chủ tuyển tôi làm shipper ruột cho shop. Càng ngày tôi càng được chị chủ dành nhiều niềm tin, rồi chị đề nghị tôi vừa giao hàng vừa làm quản lý doanh thu cho shop. Tôi đồng ý ngay.
Thời gian đó thu nhập của tôi rất ổn, mỗi tháng trung bình 35-40 triệu đồng. Một năm sau, chị chủ cho tôi nhiều mối sỉ, tôi phất lên rất nhanh. Cuộc sống ổn định, tôi nghĩ đến việc mua nhà ở Sài Gòn. Tôi vừa lo được cho bản thân, lo luôn từ cái ăn cái mặc cho người yêu và gửi tiền về cho ba mẹ ở quê. Từ đó tôi tự cao, chưa thể nhận ra điều đó sẽ khiến tôi thất bại. Năm 2020 dịch bệnh đến, các khách sỉ của tôi hủy hàng nhiều. Tôi ôm hàng lỗ vốn, nản chí bỏ ngang, tìm cơ hội mới. Tôi bắt đầu tập tành kinh doanh và chơi chứng khoán. Bạn bè, gia đình và cả người yêu khuyên không nên làm vì rất nguy hiểm mà tôi không nghe. Tôi đem hết tiền dành dụm được cùng hai người quen biết mở quán nhậu ở q꧋uận Bình Thạnh.
Không dừng ở đó, tôi tiếp tục vay tiền và đầu tư thêm vào một quán cà phê. Rồi tôi trắng tay khi dịch dã kéo dài, cả🐠 hai quán đều phải đóng cửa. Giờ tôi có khoản nợ hơn 600 triệu đồng. Mất má☂t lớn nhất là người con gái tôi yêu thương và sẽ cưới làm vợ vào năm sau đã không ở bên tôi nữa.
Thành
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc