Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo, gia đình khá chật vật về tài chính bởi có tới 6 anh em, đó cũng là lý do khiến tôi bỏ học sớm đi làm. Ý thức được không thể thoát khỏi sự nghèo khó cho bản thân, không thể phụ lo cho gia đình nếu không biết cố gắng vươn lên, tôi tiếp tục theo học và đi làm thêm trang trải mọi thứ. Tiếp thị bia, một công việc khá nhạy cảm, nhưng phù hợp với thời gian cho việc học của tôi.
Có lẽ nhiều người không mấy thiện cảm với người làm công việc ấy, riêng tôi không quan tâm đến lời bàn tán xung quanh, bởi chẳng có công việc xấu, chỉ có người làm việc xấu. Tôi chỉ biết cám ơn dù họ là ai, dù là những bác phụ hồ hay những người khách cư xử kém tế nhị. Bởi đơn giản ít nhất họ chính là những người khách tạo cho tôi công việc để làm, để tiếp tục ước mơ.
Công việc ấy đã cho tôi gặp anh, không như những người khách khác, anh rất thân thiện, cảm thông cho hoàn cảnh của tôi, anh luôn tôn trọng mọi thứ về tôi. Tôi yêu anh, trao anh đời con gái, dẫu có một chút chạnh lòng, lo lắng nhưng chưa bao giờ tôi ràng buộc anh bất cứ thứ gì.
Tôi học chưa xong, anh chưa ổn định sự nghiệp nên tôi nhẫn tâm bỏ đi đứa trẻ đầu lòng, một mình vừa đi học, vừa đi làm trong tâm trạng đau đớn và tuyệt vọng tột đỉnh. Bởi trong những ngày đó tôi chỉ có một mình chịu đựng, bạn bè tôi chẳng dám chia sẻ. Anh chỉ dẫn tôi đến bệnh viện mua thuốc rồi đi làm xa, hơn nửa tháng sau mới về thăm. Công việc tiếp thị lúc nào cũng phải tươi tắn mà tôi không thể nghỉ việc luôn vì vẫn cần tiền đi học.
Đau đớn vì bỏ đi đứa bé, chạnh lòng vì thời gian đó anh không ở bên, đối với tôi là cú sốc quá sức chịu đựng. Chẳng còn nỗi đau nào lớn hơn, chưa bao giờ tôi nghĩ có lúc mình trở thành kẻ tồi tệ đến vậy. Tôi không oán trách anh bất cứ điều gì, bởi ít nhất anh cũng cho tôi sự tôn trọng và tình yêu thương. Lần đầu tiên trong đời tôi biết yêu nhiều, biết đau khổ nhiều đến thế.
Sau đó thỉnh thoảng anh vẫn ghé thăm, tần suất giảm dần, tôi biết điều gì đang đến, cố gắng níu kéo mọi thứ mong anh sẽ ở lại. Nỗi đau vẫn còn đó, anh lại hẹn hò người con gái khác. Đau khổ dồn dập, biết trách ai bởi mình nông nổi. Tôi chỉ biết gặm nhấm một mình, tuyệt vọng lắm, muốn kết thúc cuộc đời cho xong bởi chẳng còn gì, tôi vẫn không thể thắng lý trí rằng gia đình vẫn cần tôi.
Mọi chuyện vẫn chưa nguôi, anh nhắn tin nói yêu tôi lắm, cũng mất lòng tin ở tôi bởi không nói sự thật cho anh nghe, rằng tôi không còn trong trắng khi đến với anh, tôi từng quan hệ trước đó.
Tôi bàng hoàng, chết lặng đi, không khóc được nữa. Vì sao anh lại đọc ác và nhẫn tâm đến vậy? Tôi nào có toan tính gì khi trao anh? Anh đáp trả bằng sự phủ nhận phũ phàng.
Anh đã bỏ theo người khác, tôi không còn gì đủ để giữ anh ở lại. Nỗi đau còn chưa lành, tôi nén tất cả mọi thứ để ban ngày tiếp tục học, tiếp tục làm, tiếp tục tươi cười như không có điều gì xảy ra để đêm nào cũng sống với nước mắt vì những lỗi lầm, vì phút nông nổi, vì nhầm tưởng rằng đó là cách giữ hạnh phúc của đời mình. Anh có biết điều đó không, anh thực sự nghĩ rằng tôi không còn trinh tiết hay lấy đó làm cái cớ để biện minh cho sự ra đi của mình?
Giờ tôi phải làm sao, tôi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, tưởng như không còn đau khổ nào hơn. Anh bỏ đi, tôi như người chỉ biết sống theo bản năng, sống để tồn tại. Anh quay lại gắn cho tôi thêm tội không còn trong trắng, tội lừa dối, tôi chết lặng đi. Chẳng lẽ mãi mãi đây là cái nhìn của người đời về những cô gái tiếp thị?
Tôi phải làm sao khi cha mẹ và người thân luôn tự hào về mình? Phải chăng vì tôi không là thánh nhân để nhìn thấy hết lòng người, hay bởi tôi chỉ là một người phàm trần một lần lầm lỡ trao yêu thương nên giờ phải gánh chịu mọi đau thương về cả thể chất lẫn tinh thần, mất hết niềm tin để sống như thế này𒈔?
Thanh