Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả. Dòng họ, hàng xóm hay những người xung quanh đều có chung hoàn cảnh như tôi. Bước ngoặt 👍của tôi và cả gia đình thay đổi từ giây phút đầu tiên tôi gặp anh, món quà gặp gỡ đầu tiên là tiền và những món quà sau đó vẫn là tiền. Tôi đem số tiền mình tích góp được hùn vốn làm ăn với chị ruột của mình. Sau hai năm tôi để lại tất cả cho chị quản lý và theo anh sang Mỹ định cư.
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu một năm trước công việc của chồng tôi không xảy ra khó khăn. Anh từ một ông chủ trở thành người làm công 🅺ăn lương, còღn gia đình tôi giờ công việc phát đạt, đã có nhà lầu, xe hơi. Gần đây tôi có ý định về Việt Nam vài tháng. Dù gia đình vẫn đối xử với tôi bình thường nhưng lâu lâu mọi người nửa đùa nửa thật: "Lo để dành tiền trước khi về nha, không có tiền về đây tao cho đói” hoặc là “Có tiền mua vé máy bay không mà đòi về” làm tôi thấy tủi thân vô cùng. Mỗi lần nghe những câu như vậy tôi không thể nào ngủ được, chỉ biết nằm khóc một mình. Tôi không thể tâm sự cùng ai bởi đối với bạn bè hay hàng xóm thì họ đều nghĩ cuộc sống của tôi giàu sang lắm. Tôi cũng không chắc gia đình có coi thường tôi như vậy không hay họ chỉ nói đùa. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Nguyệt
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.