🎀Năm nay tôi 34 tuổi, hai vợ chồng tôi đều có công việc ổn định. Tôi là con độc đinh trong một gia đình khá giả nên rất được chiều chuộng. Cũng vì điều ấy, tôi đã nhiễm cái thói ăn chơi nên sống buông thả. Vợ tôi rất được gia đình tôi ủng hộ. Em là cô gái xinh đẹp, có học thức, em sống khéo léo nên đi đâu tôi cũng hãnh diện vì vợ tôi. 7 năm là thời gian chúng tôi hạnh phúc nhất. Chúng tôi sinh được một cháu trai kháu khỉnh, không may cháu bị tăng động giảm chú ý, nhờ hiểu biết và gia đình có điều kiện kinh tế nên đã can thiệp kịp thời cho cháu. Cháu cũng hòa nhập được vào môi trường với các cháu bình thường nhưng vẫn chậm so với mọi trẻ khác.
𝐆Khoảng hai năm gần đây, tôi bỏ bê vợ tôi, không quan tâm tới vợ. Do kiếm tiền dễ dàng, tôi sa lầy vào chốn ăn chơi, suốt ngày bar, sàn, gái gú. Rồi một ngày vợ tôi báo có thai, tôi thật sự hoài nghi cái thai ấy (lý do tôi không tiện nói) nhưng tôi vẫn để vợ đẻ và một cháu trai nữa chào đời. Cháu được 8 tháng tuổi, tôi quyết định đi thử ADN và sự thật tôi không thể ngờ tới, một người mà bao nhiêu ông bố bà mẹ đều mong có một người con dâu như vậy lại làm cái điều không được phép làm.
𝕴Tôi rất yêu vợ và thương con, vợ tôi cũng rất yêu tôi. Cái sai đầu tiên là do tôi đã bỏ bê cô ấy. Phụ nữ chỉ vì một phút yếu lòng dễ sa ngã, cái đó tôi dễ thông cảm. Tôi thật sự không biết có thể bỏ qua cái nỗi nhục nhã này cho cô ấy hay không. Gia đình mọi người đều biết. Bố mẹ tôi mới đầu cũng sốc lắm nhưng vì thương cháu nên khuyên tôi bỏ qua và làm lại từ đầu. Mỗi lần tôi nhìn vào thằng bé thứ hai là tôi chạnh lòng. Tôi thương nó thật sự. Nó vô tội. Nụ cười của nó mỗi khi nhìn tôi làm tôi đau đớn quá. Khi đêm về, một mình trong căn phòng vắng, cái tôi trong con người tôi lại dấy lên nỗi căm hờn. Một thằng đàn ông có đầy đủ tất cả như tôi lại phải chịu cái nỗi nhục nhã như vậy thật không cam tâm. Thật sự tôi như một con người có hai bộ mặt.
༺Tôi không biết phải làm thế nào. Nếu bỏ qua cho cô ấy vì con thì suốt cả cuộc đời này tôi phải chịu đựng nỗi dầy vò tinh thần rồi có thể sẽ đánh mất mình, vì bản tính tôi ♊hay nghĩ ngợi. Còn nếu bỏ đi tìm hạnh phúc mới thì tôi lại không muốn vì tôi yêu và thương cô ấy rất nhiều. Tôi đã đọc trộm nhật ký của vợ mình và biết được cô ấy rất hối hận, chỉ vì một phút yếu lòng mà gây ra tội. Cái quan trọng là cô ấy vẫn rất yêu tôi, không muốn rời xa tôi. Nhìn thấy hai đứa trẻ thơ, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc, tôi phải làm sao đây?
Chí