Con tôi nghiện game năm 16 tuổi. Tôi cũng dành thời gian dài để khuyên bảo nhưng không được. Tình cờ, tôi đọc được một cuốn sách về tâm lý trẻ vị thành niên và nhận ra vài thứ:
Thực ra trẻ không nghiện game, mà nghiện cảm giác làm chủ trong game. Khi trẻ gặp phải vấn đề khó hoặc không thể giải quyết, sẽ tìm đến người bạn t💛hân nhất.
Ở Việt Nam, không nhiều lớp học về tâm lý. Phụ huynh thường không coi trọng việc học lớp tâm lý này trước khi làm bố mẹ. Và nếu không có một người bạn như vậy, việc nghiện một thứ gì đó hoàn toàn là hiển nhiên.
Lúc này, trẻ sẽ tìm đến tཧhứ tạo cảm giác dễ chịu, thứ níu kéo cuộc sống như cảm giác thống trị (điều khiển game, đi bắt nạt những người yếu hơn...), cảm giác đau (tự làm đau bản thân), cảm giác được an ủi (dành thời gian bên những người bạn thân)...
>> Trẻ hư vì câu nói 'cháu còn nhỏ, biết gì đâu'
Nếu trẻ không tìm được thứ cảm giác níu kéo cuộc sống, đó sẽ là điểm kết.
Thế là tôi ch𝐆ơi game cù🤡ng con, trải qua cùng cảm giác với con. Nếu khó chia sẻ với tôi bằng lời, con chia sẻ với tôi qua game. Từ đó, tôi được biết, con có một ám ảnh về chuyện thầm kín.
Biết nguജyên do, việc xử lý lúc này dễ hơn rồi. Tôi tổng hợp tài liệu về sinh lý tuổi dậy thì, nhờ vợ nói thêm về tâm lý nữ sinh. Năm 17 tuổi, 11 tháng, con tôi bỏ game, còn tặng 𒁏tôi một cái ôm trong ngày sinh nhật 18 tuổi. Việc đó tuyệt với đến mức khi ngồi gõ lại dòng này, mắt tôi vẫn thấy rưng rưng.
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.