Gửi Nguyệt!
Khi đọc bài viết của em, chị giật mình nhận ra mình dường như là một nhân vật trong đó. Nhưng không phải ở vị trí của em, mà chính là vị trí của chị đồng nghiệp kia. Chị và cậu ấy quen nhau hơn một năm thôi, cậu ấy nhỏ hơn chị 3 tuổi, cả 2 làm chung với nhau một quãng thời gian chỉ hơn 8 tháng nhưng mối quan hệ giữa chị và cậu ấy thực sự không biết giải thích thế nào. Không phải người yêu, không phải tình bạn thân thiết, mà dường như có một cái gì đó rất gắn kết giữa 2 bọn chị.
Cậu ấy thường kể cho chị nghe tất cả những người bạn gái mình, những mối quan hệ làm ăn, công việc và cả chuyện gia đình như tính cách của ba mẹ và những người họ hàng thân quen của cậu ấy. Nhưng thực sự chị và cậu ấy chưa bao giờ đi quá giới hạn, bởi đơn giản đó như những người bạn tâm giao, vắng thì thấy thiếu, cạnh nhau thì lại cảm thấy không thể tiến xa thành một mối quan hệ ràng buộc. Thực sự, chị luôn suy nghĩ rằng, cậu ấy như một người em để giữ khoảng cách nhất định, và theo chị cậu ấy cũng thế.
Ở đây chị muốn nói, không phải là không lo lắng khi nhìn thấy một mối quan hệ thân thiết như thế, nhưng em đừng tạo áp lực cho cậu ấy. Hãy ở bên cậu ấy mọi lúc có thể, lắng nghe cậu ấy nói và chia sẻ. Chị nghĩ rằng khi đã yêu em, cậu ấy cũng dành cho em một vị trí trong mối quan hệ của mình, chỉ có điều em có khiến cậu ấy cảm thấy đó là người mình có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống hay không.
Đừng thể hiện mình xứng đáng là người phụ nữ của cậ𝐆u ấy, mà nếu yêu thực sự thì hãy là người bạn tâm giao trước. Đi gặp bạn bè của cậu ấy, nấu những bữa cơm ấm cúng, hãy hỏi cậu ấy thích ăn gì, thích ngày nghỉ cuối tuần như thế nào, hãy tự tin trước mặt người chị đồng nghiệp kia nữa. Hãy trò chuyện cởi mở với người chị ấy, để cậu ấy thấy em cũng là một người phụ nữ dễ gần và vui vẻ. Tự tin lên em nhé!
Thanh Thanh