Bạn từng sống trong những chuỗi ngày không biết mình phải sống như thế nào chưa? Tôi đã và đang như thế. Tôi thích tự do, không như những người bị ràng buộc bởi gia đình và con cái. Với tôi, con cái là gánh nặng, là sợi dây trói tôi ở yên một chỗ. Giờ mọi chuyện đã khác khi tôi quyết định về chung nhà với anh ấy, người có một đứa con riêng. Có lẽ vì ngây thơ nên tôi tin mình sẽ có gia đình hạnh phúc, tròn trịa. Sau nửa năm sống chung, rất nhiều thứ xảy ra, tất cả xo꧒ay quanh người duy nhất là con riêng. Tôi rất yêu thương con, xem con như người thân trong nhà. Một ngày, bản thân nhận ra con không hề xem tôi và người nhà tôi là người thân, mọi thứ dường như sụp đổ hoàn toàn. Tôi thấy bất lực, cảm xúc lẫn lộn, mệt mỏi và đầy tuyệt vọng.
>> Yêu người đàn ông có bốn con riêng
Tôi và anh không cãi n🀅hau, có điều dường 𓂃như tôi không muốn nói chuyện cùng hai cha con họ nữa. Càng như thế sự tổn thương trong tôi càng lớn dần lên. Anh không hề nhìn thấy bao lâu nay tôi bỏ ra rất nhiều tâm tư tình cảm cho con anh. Anh chỉ thấy ngay lúc này tôi mọc gai lên để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương đó, rằng tôi ghẻ lạnh, không để ý và quan tâm con anh. Anh chỉ thấy tội cho đứa nhỏ, còn tôi thì không.
Trong mắt anh, tôi giống như cục đá, sống không cần tình cảm, tim không chảy bằng máu. Anh chỉ quan tâm con buồn và tổn thươ🌟ng vì sự lạnh nhạt của tôi. Anh luôn tìm mọi cách bảo vệ nó, còn tôi mặc nhiên không cần, đơn giản vì tôi lớn rồi chăng? Họ chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của tôi để biết rằng tôi cũng là con người bằng da bằng thịt, phải chỉ có đứa trẻ mới biết buồn và biết tổn thương. Liệu tôi có nên bước tiếp 🀅hay không khi tình cảm cho đi mà người khác không biết trân trọng, họ lại mặc định đó là trách nhiệm tôi phải làm?
Hân
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc