Tôi là nam, 28 tuổi, quê ở miề♒n Trung, hiện làm trưởng nhóm về marketing cho mཧột tập đoàn quốc tế về sản xuất hàng tiêu dùng ở TP HCM. Tôi lựa chọn cuộc sống đơn giản, không mong muốn lập gia đình vì nó đem lại cho mình nhiều lợi ích. Có thể nhiều người sẽ phản đối việc không lập gia đình nhưng với tôi nó cũng là lựa chọn không tồi.
Thứ nhất, về kinh tế, tôi sẽ phải tính tới một căn nhà để con cái sau này có chỗ chơi. Việc này quá sức với tôi về thu nhập. Hiện tại lương tôi chỉ 20 triệu, nếu mua một căn nhà ở ngoại thành 💖thì giá giờ cũng hơn 2 tỷ cho 60 mét vuông. Nếu khoản vay 20 năm thì trong 7 năm đầu tôi cũng mất tầm 18-20 triệu/tháng để trả lãi và gốc.
Như vậy t📖iền trang trải sinh hoạt sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào vợ tôi, mà tôi không dám chắc sẽ kết hôn được cô gái cũng có thu nhập ngang tôi. Chưa kể trong một quãng thời gian dài 10-20 năm rất có khả năng tôi có thể thất nghiệp vào lúc nào đó, hoặc ốm đau bệnh tật việc trả tiền nhà rất khó khăn lúc đó.
Về con cái, chi phí nuôi con rất đắt đỏ, tiền sữa bỉm tầm 3 triệu/bé, chưa kể sau này đi học thì 1 triệu rưỡi/tháng nếu học trường công, tức lựa chọn rẻ nhất hiện nay. Như vậy nếu có 2 con đang tới tuổi ăn học dưới 18 tuổi thì tôi sẽ tốn tầm 9❀-10 triệu/tháng.
Trả tiền nhà và nuôi con cái ăn học sẽ tốn gần như toàn🌱 bộ thu nhập của 2 vợ chồng, khoản tiền tiết kiệm dành dụm ra để phòng lúc ốm đau sẽ khó mà làm được. Nếu lựa chọn độc thân như bây giờ, tôi có thể tha hồ tận hưởng tiền lương 20 triệu/tháng này, tôi chi cho việc ăn uống dinh dưỡng, tiề🌃n đi du lịch, tiền gửi về quê nuôi bố mẹ già (vì bố mẹ tôi không có lương hưu), tiền tiết kiệm phòng khi ốm đau, thất nghiệp. Sẽ không phải chi một đồng nào cho chuyện nhà cửa to, chuyện nuôi con cái.
>> Tôi tự tin sống độc thân trong căn nhà 80 m2
Về kinh tế, lựa chọn độc thân để sống đơn giản giúp tôi đạt được mục tiêu an toàn tài chính, không bao giờ lâm vào cảnh nợ nần, giật gấu vá vai. Khi một cỗ máy đang hoạt động tốt, thì không có lí do gì để thay đổi nó. Thứ hai, về công sức, rõ ràng kết hôn không thể được như độc thân. Tôi sẽ phải sống chung với một người phụ nữ và ph🥀át sinh quá nhiều công việ⛦c. Con cái cũng là gánh nặng để phải chăm lo.
Việc nấu ăn, làm việc nhà, trông con, rất nhiều việc phát sinh. Nếu cưới được vợ đảm đang thì vợ chồng cùng nhau làm 50/50 sẽ 🌠đỡ, chứ cưới phải cô vợ lười nhác, vụng về thì ối giời ôi, sẽ vất vả vô cùng. Hằng ngày sáng dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà rồi phi xe 15-20 cây số từ quận ngoại ô nào đó như Bình Tân, quận 9, Thủ Đức, Nhà Bè, hoặc quận 12 vào nội đô làm việc. Con cái thì phải đi gửi trẻ lúc nhỏ. Tối về thì cũng tiếp tục quãng đường dài vậy ra ngoại ô nhà mình, tất tả đón con rồi về làm bữa tối, ăn xong vợ chồng hì hục tắm rửa🦹 dọn dẹp tới 10, 11h khuya. Cuộc sống gần như lặp lại chán ngắt.
Tôi từng chứng kiến nhiều anh/chị trong công ty đã phải ly thân, ly hôn vì độ lười của bạn đời. Khi phải gánh vác công việc quá mức thì𝄹 dần dần hôn nhân cũng tẻ nhạt đi và lâu dài thì hết tình cảm. Con cái lúc mới sinh cũng là bài toán khó. 𓆏Tôi để ý rất nhiều cặp vợ chồng đã phải nhờ bố mẹ của mình ở cùng để trông em bé. Nếu chỉ là chăm đôi ba tháng thì còn chấp nhận được, nhưng nếu nhờ ông, bà giữ cả năm thì đúng là bóc lột người già.
Như tôi quê ở miền Trung, bố m🐓ẹ ở cách hàng nghìn cây số, nếu một người vào thành phố giữ cháu thì nꦕgười kia ở nhà lủi thủi một mình rất nguy hiểm. Họ hàng nhà tôi từng có trường hợp bà đi Hà Nội giữ cháu, ông ở nhà bị tai biết chết cứng mấy ngày trong nhà.
Tuổi già 🍸đáng lẽ ông bà nên ở với nhau để chăm sóc lúc yếu mệt, bệnh tật thì lại phải chia li vì trông cháu. Nhìn nhiều gia đình phải sống như vậy, tôi thật không nỡ để bố mẹ mình phải khổ thế. Nếu độc thân, tôi được tự do làm thứ mình thích, chỉ việc nấu ăn cho bản thân, quần áo, bát đũa cũng chỉ có một mình tôi, việc nhà sẽ giảm đi rất nhiều.
Nói thêm dù tôi là đàn ông nhưng giỏi nấu ăn, sống gọn gàng, ngăn nắp. Bố mẹ tôi lần nào vào thành phố thăm cũng đều khen nhà ngăn nắp. Tôi biết khi ở một mình mọi thứ thật đơn giản. Ngày đi làm, tối về dọn rửa đồ♔ đạc, sau đó đi dạo bộ gần nhà, hoặc xem tivi, nghe nhạc.
>> Phụ nữ độc thân vì sợ cảnh 'chồng chúa vợ tôi'
Cuối tuần có thể tự do đi đâu cũng được, hội họp bạn bè, chạy bộ, câu cá ở ngoại ô, đi về các miền quê để thoát cảnh khói bụi thị thành. Hơn nữa, một mình thì tôi không bị ai làm phiền, có thời gian tập trung cho công việc, tôi nhận thêm việc về làm. Cấp trên luôn tín nhiệm tôi về độ nhiệt tình trong công việc. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng ở lại muộn, hỗ trợ nhân♑ viên mới, giải quyết rắc rối phát sinh. Khi cuối tuần tôi vẫn kiểm tra email, nghiên cứu lại việc tuần vừa rồi. Nhờ sống một mình mà tôi có thể hy vọng cố gắng thêm vài năm sẽ lên lương, hoặc nhảy sang công ty khác để phát triển sự nghiệp.
Thứ ba, v❀ề tinh thần, cái nà൲y chắc nhiều người sẽ lôi ra để tranh cãi về chuyện hãy nên cưới. Tôi thì không đi theo số đông. Mọi người hay cho rằng kết hôn là kiếm người bầu bạn, chung lưng đấu cật, có con cái để nuôi dưỡng, yêu thương. Nhưng tôi để ý hiện nay vì công việc vất vả, nhịp sống gấp gáp nên mọi người khó mà tìm thấy hạnh phúc ở gia đình hơn. Áp lực tiền bạc, bận rộn nên việc nhà cũng khó chu toàn hơn.
Còn chuyện con cái thì tôi không dám hy vọng, vì nó quá rủi ro. Nuôi con ở thị thàn🦹h bây giờ khổ hơn bố mẹ nuôi tôi thời gian khó trước đây. Phải trông giữ suốt ngày, đi lại ngoài đường cũng phải đưa đón, trẻ con lớn lên cũng có chính kiến hơn, khó nghe lời bố mẹ hơn trước đây. Và hy vọng con cái sau này lớn lên sẽ thành công để gia đình giàu hơn thì càng xa vời.
Tôi nhìn vào học phí mà các chị, anh đồng nghiệp đang chi trả, tiền để cháu vào trường, lớp ưng ý, quan tâm thầy cô để giúp con m🐷ình được chỉ bảo tận tình hơn. Học phí đại học thì thật kinh khủng, hiện nay giá đã🌞 gấp nhiều lần thời tôi học. Khi những áp lực đè nặng lên vai thì ít ai dám nghĩ mình vẫn hạnh phúc về tinh thần, tình cảm được. Nếu độc thân, có lẽ về già tôi sẽ buồn đôi chút vì lẻ bóng cô đơn. Bạn bè đã có con cái, còn mình thì vẫn độc thân một mình.
Nhưng đó chỉ là một phần tôi chấp nhận đánh đổi. Chấp nhận tuổi già cô đơn để khi trẻ đỡ phải lo nghĩ, phải vất vả lo cơm áo gạo tiền cũng đáng lắm chứ. Tôi sẽ cố làm việc tới khi 50 tuổi, khi đã đủ tiêu chuẩn số năm đóng bảo hiểm xã hội, rồi về quê nuôi cha mẹ già, thờ tự tổ tiên, và tận hưởng cuꦜộc sống ở quê nhà. Cuộc sống bọn chen khói bụi ở Sài Gòn hoa lệ đã quá đủ để làm tôi mệt.
Tôi chỉ muốn về quê để được cảm giác như mình ngày còn nhỏ, được bay nhảy, chơi bời𝓡, được gần người thân, họ hàng. Nếu bố mẹ tôi lúc ấy vẫn còn thì nuôi cha mẹ già cũng là điều thuận lẽ thường với bất kì ai. Chứ nếu đã có gia đình mà đang phải khổ sở làm việc để nuôi con cái ăn học, trả nợ tiền nhà, thật vất vả. Tuổi đó tôi chỉ cần làm việc đơn giản kiếm đủ sống cho bản thân mình, chờ tới tuổi nghỉ hưu thì sẽ có tiền trợ cấp hằng tháng. Tuổi 50 trở đi mà không phải lo nghĩ gì, không phải áp lực tiền bạc nuôi con cái, được tự do như khi mình còn là đứa trẻ thì hạnh phúc tinh thần không gì bằng. Bố mẹ tôi không vui khi nghe chuyện tôi không muốn có con, không lấy vợ và chỉ ở mộ💜t mình.
Nhưng tôi nghĩ họ cũng là sản phẩm của lối tư duy đóng khung mà các ông bà xưa đã dạy, lớn là phải cưới, có con, rồi lo cho con cái. Họ không ൲nhìn thấy việc tôi độc thân thì hằng tháng đều gửi 4-5 triệu về, ốm đau thì co🔴n trai vẫn có tiền tiết kiệm chi trả cho bệnh viện. Rồi khi già hơn thì con trai vẫn đủ rảnh rồi để giúp đỡ nếu cần.
>> Phụ nữ 30 tuổi còn độc thân vì cái tôi quá lớn
Tôi nghĩ dần dần họ cũng đồng ý với quyết định của tôi, lựa chọn sẽ giúp họ không phải lo nghĩ về vật chất. Mà đương nhiên vật chất quyết định ý thức, nếu một ngày tuổi già bố mẹ tôi khốn khó mà tôi không có t♚iền cho họ, vì đang bận lo cho các cháu thì thật đáng trách. Tôi đã nghĩ rất nhiều về tương lai và quyết định sống đơn giản như vậy.🌳 Dưới góc nhìn của một nhà xã hội học thì họ phê phán kịch liệt tôi, vì nào là không sản xuất thêm người, làm thiếu lao động tương lai.
Các nhà kinh tế học thì cho rằng tôi sống đơn giản thì không tạo ra nguồn tiêu dùng mạnh, các nhãn hà꧂ng tạo ra sản phẩm khó có người mua, tiền chỉ được tích lũy chứ không đưa vào lưu thông tín dụng... Nhưng xã hội thì có người này người nọ, rất nhiều người giống tôi, đều chịu áp lực cơm áo gạo tiền khi từ tỉnh lẻ về Sài Gòn làm việc, phải tính toán chi tiêu. Còn những người có quá nhiều tiền, có cha mẹ hỗ trợ thì khỏi nói rồi, họ có thể làm việc gì tùy thích vì luôn đủ khả năng mà. Sống đơn giản giúp tôi quá nhiều thứ, từ việc đảm bảo sức khỏe tốt, giành thời gian cho người thân, có thể theo đuổi những sở thích nho nhỏ, có cơ hội phát triển bản thân, tích góp tiền bạc phòng khó khăn.
Lớn lên trong nghèo khó, phải chứng kiến bố mẹ bất lực chạy vạy từng đồng cho mình đi học đại học, phải lo toan thay phần bố mẹ đã làm tôi chán cuộc sống hôn nhân gia đình như bố mẹ mình trước đây, tôi chán việc phải có thêm con cái, thêm người thân rồi phải lo lắng đủ thứ cho những người này. Hay bực mình vì con cái suy nghĩ khác với ý mình mong muốn. Làm cho cuộc sống mình phức tạp thì chỉ thấy mệt mỏi, chi bằng quay về sống đơn giản như hiện tại. Bạn gặp người như tôi có th𓆏ể bạn sẽ thấy lối sống của tôi nhạt nhẽo đơn điệu nhưng yên tâm là tôi không bao giờ vay mượn tiền bạn, không nhờ vả bạn điều gì. Vì tôi có đủ khả năng tự lo mọi với tiềm lực hạn chế của mình. Điều đó cũng đáng để làm chứ.
Nguyen Phan
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.