Bàn về vấn nạn chăn dắt ăn xin đang diễn ra có tổ chức ngay trên đường phố, độc giả Canhdonglua chia sẻ:
Hồi bé, tôi hay trốnಞ bố mẹ để vào quầy truyện, gian hàng giải trí của siêu thị để chơi. Nhờ đó tôi kết giao được với những đứa trẻ ăn xin. Chúng gần như phải "làm việc" tất cả các ngày trong tuần, đi bằng đôi chân trần dưới cái nóng Nam Bộ. Thi thoảng, chúng được cho ít tiền mua xu nếu xin được nhiều.
Rồi có lần tôi chứng kiến "người ta" kéo một bạn mà tôi hay chơi lúc đó vào một góc vắng, vừa chỉ mặt chửi vừa tát liên tiếp vào mặt bạn ấy. Tôi sợ hãi không dám làm gì, suýt khóc thét lên. Còn bạn ấy mặt đỏ ửng, tóc rối bời nhưng khuôn mặt không một chút cảm xúc. Bạn ấy không hề 🌼khóc. Móc nốt ở túi ít tiền rồi đưa cho người đàn ông, rồi leo lên xe và đi mất hút.
Từ lúc ấy, tôi dần mường tượng được việc bạn làm, việc bạn trải qua,... và hơn hết tôi căm phẫn kẻ tên là "người ta" đó. Bởi vậy, giờ đi trên đường, gặp ăn xin trẻ con tôi rất hiếm khi cho tiền. Tôi nghèo nhưng chắc chắn không tiếc 5-10 ngàn đồng. N🎶hưng tôi biết số tiền đó sẽ ♔rơi vào tay kẻ khác.
Tôi biết các em sẽ bị đòn nếu không đạt năng suất, nhưng đó là cách duy nhất để những kẻ chăn dắt kia hiện hình. Các em sẽ hình thà🅘nh lòng căm phẫn để một ngày nào đó đấu tranh chống lại kẻ chăn dắt để tự bảo vệ mình.
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.