﷽Tôi 26 tuổi, cha ruột mất khi tôi sáu tuổi do bị ung thư. Mẹ dắt tôi lên Sài Gòn học, rồi mẹ đi làm và may mắn gặp người bố dượng hiện tại của tôi. Mối quan hệ của tôi và bố mới không quá thân thiết, điều này làm tôi luôn suy nghĩ. Những lúc ai đó hỏi rằng tô✤i là ai, bố hay trả lời là "con gái của vợ em". Điều đó không sai nhưng tôi luôn hiểu chắc mình sẽ không bao giờ có được tình cảm cha con, thứ tình cảm mà tôi chỉ còn cảm nhận trong ký ức rất xa xôi.
Từ đó đến nay, tôi ít khi liên hệ với bên nội. Một phần vì lúc nhỏ tôi chưa đủ khả năng, một phần trong tôi luôn nhớ đến những câu nói bên ngoại nói với mẹ rằng "mày nuôi nó rồi lá cũng rụng về cội", hoặc mẹ hay nói với tôi lúc tôi còn đi học (do học ở Sài Gòn khá tốn kém): "mày thấy bên nội có lo cho mày được ngày nào không", "b🍷ên nội mày giàu lắm, kêu nội mày đóng học phí". Tất nhiên mẹ nói cũng có cái đúng, tôi cũng biết mẹ chỉ nói vậy hoàn toàn là nói cho thỏa.
Tóm lại, tôi không có cảm giác gần gũi hay muốn gần gũi với bên nội, chắc do t༒ôi quá vô tình. Nhưng sau này có☂ gia đình, chắc tôi sẽ rước cha về thờ và không còn liên hệ gì nữa khi bà nội tôi mất.
Kim Ngọc