From: Minh Hạnh
Sent: Thursday, November 18, 2010 2:36 PM
Tôi thành thực khuyên các bạn gái chớ lấy người chồng keo kiệt vì sẽ khổ cả đời. Bản thân tôi xuất thân trong gia đình không giàu có, nhưng được bố mẹ hết lòng yêu thương, tôi không bao giờ phải lo lắng hay gặp khó khăn gì trong cuộc sống. Dù thời đó là bao cấp, gia đình nào cũng vất vả cả, song tôi sống hoàn toàn thoải mái không hề nghĩ rằng đồng tiền quan trọng như thế nào trong cuộc sống gia đình.
Khi lớn lên gặp anh ấy là chồng tôi bây giờ, tôi cũng chỉ nghĩ rất giản đơn là đã yêu nhau thì cả hai đều lo cho hạnh phúc chung của gia đình và chồng là chỗ dựa tinh thần của mình. Vì thế khi lấy nhau, tôi không hề cân đo đong đếm gì, phần ai đóng góp xây dựng vào gia đình mới như thế nào. Đến tháng có lương thì bao giờ phần lương tôi cũng 🐟đóng tất cả vào, còn chồng tôi thì tôi để đến 1/3 để chồng tiêu vặt vì nghĩ rằng đàn ông còn bạn bè, nếu không có tiền cứ phải xin vợ thì cũng bí.
Sau đó tôi trích một khoản không nhỏ còn lại đóng góp nuôi mẹ chồng, chưa kể còn các khoản tiền giỗ Tết, lúc về thăm gia đình anh em bên chồng đều phải có quà cáp cả. Bên bố mẹ tôi các cụ cũng thông cảm, không bao giờ yêu cầu gì cả, nên thực ra số tiền còn lại của chồng tôi chẳng đáng là bao nhiêu.
Thế nhưng không hiểu sao chồng tôi vẫn liên tục nghĩ ra đủ thứ khoản chi và lúc nào cũng bảo tôi đưa. Lúc này tôi đã có đứa con đầu lòng, mọi chi tiêu cho con đều là tiền của tôi vì lúc đó tôi cũng làm được tiền. Ngán ngẩm, tôi không muốn giữ tiền của chồng nữa, chỉ bảo anh ấy ăn hàng tháng bao nhiêu thì đưa cho tôi phần anh ăn để tôi đi chợ, ngay cả tiền đưa nuôi mẹ chồng tôi cũng bảo để anh ấy tự đưa. Và anh ấy vô tư làm như vậy không hề nghĩ gì đến nỗi khổ của vợ phải chi đủ mọi khoản trong gia đình, mà đúng ra một gia đình như vậy cũng chẳng hạnh phúc gì khi mọi thứ không quy về một mối.
Khi đó con tôi còn bé ốm đau liên tục, tiền không có mà gia đình chồng tôi lúc ấy cũng không hài lòng tôi vì họ đâu biết tôi khổ như thế nào, họ vẫn nghĩ tôi quản tiền của con trai họ và con trai họ đưa tiền là đưa riêng, còn con dâu cũng phải đưa tiền về trong khi một mình tôi phải lo tất cả cho gia đình của tôi đã là một gánh nặng. Nhiều khi tôi thấy sao lấy chồng khổ thế, lẽ ra phải là sống hạnh phúc thì tôi hoàn toàn khác hẳn, luôn sống ngột ngạt, lúc nào cũng phải lo kiếm và chi tiêu tiền thế nào. Tôi không được cái nói khéo với chồng để chồng đưa tiền và tôi nghĩ anh ấy là người có học, bản thân phải hiểu và có trách nhiệm để cho vợ con khỏi khổ nên tôi không hề than vãn.
Hơn nữa mỗi lần phải xin tiền chồng khi mua thuốc cho con, ví dụ mất hơn 100 nghìn đồng lúc ấy thì anh ấy chỉ chi tối đa là 20 nghìn đồng, còn bảo tôi phải bỏ thêm ra. Tôi ngầm hiểu anh ấy nghĩ tôi phải cũng có trách nhiệm. Tôi thấy mình không hề so đo hơn thiệt, lúc có bao nhiêu tôi cũng sẵn lòng chi hết, mà sao xin chồng một ít để lo cho con chung khó thế, chẳng khác gì anh ấy bố thí cho tôi nên làm tôi rất tự ái, vì thế càng quyết không thèm ngửa tay xin chồng. Thế nhưng các bạn ạ cuộc sống của tôi hoàn toàn không hạnh phúc, tôi chán chồng lắm và cũng thấy bế tắc lăm.
Không phải vì tôi tham tiền, mặc dù xung quanh tôi nhiều gia đình tôi thấy chồng rất yên tâm thoải mái đưa hết tiền cho vợ quản, chẳng bao giờ hỏi đến việc chi tiêu thế nào, người vợ luôn luôn vui vẻ, sắm sanh quần áo, còn tôi không dám lo một cái gì cho bản thân, tôi để dồn lo cho con cái gia đình mà vẫn luôn bị trách cứ bởi nhà chồng. Tôi cũng làm ra tiền, thu nhập không kém gì chồng, thậm chí tôi chăm chỉ chịu khó còn kiếm được hơn (không biết chồng tôi có thu nhập nào khác giấu tôi không) thế mà sao tôi khổ thế. Có lúc tôi chỉ muốn bỏ chồng nhưng bỏ chồng thì thương cho con tôi sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, sau sẽ khó dạy bảo cháu nên người, rồi gia đình bố mẹ tôi không ai ủng hộ chuyện bỏ chồng.
Họ thừa nhận rằng chồng tôi rất keo kiệt, chỉ nhờ vả nhà vợ chứ không bao giờ quan tâm đến bố mẹ vợ, thậm chí cả lễ Tết cũng chẳng bao giờ có lễ lạt gì bên vợ cả. Khi nào có giỗ chạp, bố mẹ tôi mời vợ chồng tôi về thì anh ấy cũng chỉ cho đóng góp vừa đủ khoản ăn của chúng tôi, còn bố mẹ tuy về hưu già cả cũng phải đóng góp vào và thường đóng nhiều hơn cho những chi phí bữa ấy. Tuy vậy bố mẹ tôi vẫn bảo nó keo kiệt, lấy nó là khổ rồi nhưng nó không trai gái, cờ bạc, rượu chè nên cố mà chịu. Tôi chịu mãi, đến nay đã hai đứa con mà thấy tương lai vẫn mù mịt, không bao giờ thấy hạnh phúc là gì.
Khi lấy chồng tôi biết cuộc sống khó khăn nhưng không hề chê anh ấy nghꦡèo, vì rất nhiều người giàu đến với tôi mà tôi từ chối, vì thế nếu bảo tôi tham giàu thì không phải. Điều tôi mong muốn là người chồng phải thực sự là người yêu thương vợ, tôn trọng vợ, tin tưởng vợ, khi ấy dù anh ấy nghèo đến mấy tôi vẫn không nề𝔉 hà cùng chung vai gánh vác. Yêu thương vợ thực chất là phải có trách nhiệm lo lắng để vợ đỡ khổ chứ không phải mặc kệ vợ xoay xở với khó khăn, so hơn tính thiệt với vợ phải không các bạn? Nói tóm lại, các bạn gái cần rất thận trọng trước khi lấy chồng, đừng bao giờ lấy phải ông chồng keo kiệt như tôi sẽ khổ suốt đời, mà bản thân tôi đến nay còn chưa biết gỡ thế nào nữa.