Tôi 32 tuổi, quê mജiền Bắc, sống với bố mẹ tới năm 18 tuổi rồi vào Sài Gòn học tiếp. Bố mẹ thường chửi rủa tôi với những ngôn từ rất cay nghiệt. Trong mọi giấc mơ về gia đình, tôi luôn gặp ác mộng. Tôi mạnh mẽ đến gan góc dù cuộc sống hiện rất tốt, nhưng với những gì phải trải qua, tôi ước mình chưa từng được sinh ra, không muốn phải đánh đổi tuổi thơ sợ hãi đó.
Thu nhập của tôi những năm gần đây không bao giờ dưới trăm triệu mỗi tháng. Tôi mua sắm đồ cho gia đình và hàng tháng gửi cho bố mẹ 10 triệu. Bố mẹ luôn tỏ thái độ không cần, tự mình làm ra tiền chứ không nhờ con cái. Khi tôi không gửi nữa, mẹ sẽ điện thoại nói nhà không còn đồng nào, rồi nói đứa ch𝐆áu nội gần 2 tuổi xin tôi 🥃tiền. Tôi gửi tiền về và lại nghe điệp khúc: "Tao không cần tiền của mày".
Vài năm sau, tôi mượn lại của bố mẹ 200 triệu, thực ra số tiền này tôi gần như có thể trả lại bất cứ lúc nào và vẫn gửi 10 tꦇriệu hàng tháng. Khi bất hòa với gia đình, tôi gửi lại 200 triệu vào cuối tháng, mẹ nói phải đưa thêm 20 triệu tiền lãi 2 tháng chưa trả. Tôi không chịu vì luôn gửi đầu tháng rồi. Lúc đó tôi mới vỡ lẽ rằng từ sau khi cho mượn 200 triệu, bố mẹ tôi coi 10 triệu mỗi tháng đó là lãi vay. Tôi thực sự suy sụp, có bố mẹ nào cho con cái vay lãi 5% mỗi tháng không, đến ngân hàng cũng chỉ lãi 1% thôi mà.
Tôi lại cứ nghĩ đó là tấm lòng của mình, ai ngờ r🐓ằng bố mẹ coi đó là tiền họ tự làm ra từ 🤡khoản 200 triệu cho tôi vay. Bố mẹ nghĩ cho tôi vay với 0% rủi ro nhưng lãi suất rất cao, kiếm tiền dễ vậy sao?
Nói về anh trai tôi: Lúc tôi về nghỉ Tết, ăn cơm có bỏ miếng mỡ ra vì không bao giờ ăn được mỡ. Anh tát tôi cú trời giáng, nói rằng "Tao mà lấy vợ, vợ tao như mày, tao đập chết". Rồi anh cưới vợ, chị dâu nhỏ hơn tôi 2 tuổi, cứ đẻ đứa này chưa chạy vững lại đẻ đứa tiếp, đứa đầu 7 tuổi đã có đứa em thứ 3 trong bụng. Tôi có nhà riêng ở Sài Gòn, thương mấy đứa cháu của anh trai kể trên, nó như phản chiếu chính tuổi thơ của tôi. Phải sống ở môi trường gia đình như thế nên tôi mang hai cháu lớn ✃vào nuôi, cho ăn học hết 40-50 triệu mỗi tháng, nuôi dạy tử tế, cho vợ chồng anh chị mượn 270 triệu để trả tiền mượn lãi bên ngoài.
Khi anh trai tôi, là bố của hai đứa nhỏ, bay từ Bắc vào thăm con, tôi mua vé. Vào tới nơi anh hỏi sao mua vé hãng giá rẻ? Tôi ngớ người, bản thân bay rất nhiều mà cũng không bao giờ phân biệt cao thấp như thế. Tôi nói với anh: "Em có phân biệt đâu, rẻ hơn 500 nghìn thì mua thôi, hai chiều rẻ hơn một triệu", Anh tôi bảo thêm 500 nghìn có làm sao, trong khi không hề đưa tôi đồng nào. Rồi khi con gái anh mặc đồ đi ăn, tôi cho bé tự chọn đồ, bé chọn bộ áo vừa khít với quần, nếu nhảy lên sẽ hở, tôi thấy không vấn đề gì; anh nhất định bắt bé phải thay bộ đồ khác mới cho đi. Tôi cũng kệ dù mình mới là người đang nuôi dạy béဣ. Rồi khi ngồi vào bàn ăn,🅺 anh nói: "Cho gấp tụi nó về quê, nghỉ học còn nên người hơn ở với tôi". Tôi ức quá, bỏ công sức, tâm huyết, tiền bạc nuôi dạy cháu mà không được lời cảm ơn. Rồi tôi trả hai đứa về cho gia đình anh. Anh tôi ở quê rượu chè, bài bạc, thế nhưng luôn miệng nói không sợ ai trên đời.
Chị gái, em gái tôi cũng là những câu chuyện mà tôi chẳng ti𒆙ện nói ở đây. Tôi không tiêu cực, chỉ muốn được công bằng với chính mình. Tôi rất thương bố mẹ, gần một năm nay không muốn nghĩ và không quan tâm tới họ nữa mà vẫn day dứt, mảng ký ức đau thương cứ luôn hiển hiện.
Tôi đã có chồng, cuộc sống vui vẻ, tự do, gia đình chồng rất hiền hòa, gần như không bao giờ đánh chửi con cái, bố mẹ chồng lương nhà nước. Trước đó mẹ chồng bị bệnh nên gia đình không hề dư giả gì dù có l𝕴ương hưu gần 20 triệu. Vợ chồng tôi về Bắc 3 tuần để sửa lại nhà cho bố mẹ chồng và gửi thêm 10 triệu mỗi tháng cho ông bà đỡ chắtꦚ chiu (ông bà cũng tiếc tiền lắm, không dám ăn uống gì nhiều).
Thời gian đầu, tôi phải mua sắm đồ đạc, đưa tiền cho bố mẹ chồng cách xa vài tháng để ông bà quen dần, đưa nhiều một lần là ông bà nhất quyết không chịu lấy. Lúc sửa nhà ông 🀅bà cũng cản không cho sửa nh﷽iều, sợ tốn tiền của con cái, tôi cứ sửa hết và mua sắm lại toàn bộ đồ đạc, từ cái bàn chải đánh răng đến xây bếp mới. Tôi mua nệm mà quên dặn nhân viên giao hàng, ông bà thấy hóa đơn hơn 13 triệu là không dám nằm, tôi phải thuyết phục mãi, mấy đồ khác là tôi giấu hết hóa đơn.
Làm sao🐎 để quên những ký ức đau buồn? Cảm ơn mọi người đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Phượng
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc