Năm 2005, lần đầu tiên tôi tự đi đăng kiểm chiếc xe của mình. Ngày đó, đang còn được mua xe dạng nhập lướt từ Hàn Quốc về, nghe "lời đồn" loại xe này đi ngon bổ rẻ, tôi cũng đi vác một chiếc về sau 🌃khi thi bằng lái. Đoạn đến trung tâm đăng kiểm, tôi vô tư đánh xe vào. Đang chờ thì loa gọi tên chủ xe. Nhân viên đăng kiểm đౠưa một danh sách các thứ lỗi và xe không đủ điều kiện vượt qua kiểm định.
Tuổi trẻ, háo thắng, thêm rảnh rỗi, tôi hùng hồn bảo với nhân viên đăng kiểm - anh ghi lại tất cả các lỗi này để tôi về đưa bên đăng kiểm ở Hải Phòng hỏi lại. Tại sao một chiếc🤪 xe không thể vận hành lại nhập về Việt Nam thông quan, bán cho người tiêu dùng làm gì. Đồng thời, tôi gọi điện thoại cho người bán xe, "giờ không đăng kiểm được, trả lại xe nhé". Người bán xe cười hi hi, hỏi "không để tiền "bôi trơn" trên xe hả"... Thì ra là vậy.
Tôi không đi chiếc xe này đủ thời gian để đến lần đăng kiểm thứ hai, vì đã đổi sang xe khác. Lần này tôi mua xe mới, nên muốn thử xem với xe mới thì🧸 "bôi trơn" như thế nào. Người ta đưa xe tôi vào khám, chờ 1-2-3 tiếng đồng hồ mãi không thấy đến lượt, trong khi các xe vào s൲au đã ra về tự bao giờ... Thì ra mọi thứ cũng vẫn tương tự lần đi đăng kiểm trước đây.
Sau bao nhiêu năm, ▨cũng chả nhớ đi đăng kiểm bao nhiêu lần nữa, tất cả thay đổi nhưng chỉ có 200.000 đồng vẫn không thay đổi. Ngay cả với chiếc xe gần đây nhất, tức sau hơn 10 sử dụng, xe hỏng cái này hóc cái kia, có thể nhìn thấy được bằng mắt chứ chẳng cần máy móc hay chuyên gia. Nhưng, vẫn với 200.000 đồng, đúng một vị trí đặt cốc, xe cứ trôi vù vù có khi chỉ 30 phút là xong tất cả.
Cuối cùng🅠 ở cái nơi kia, 200.000 đồng có thể mua được cả buổi sáng haꦫy buổi chiều phết đấy.
Nguyên Ngọc