From: Hoàng Thiên
Sent: Wednesday, November 11, 2009 8:28 AM
Tôi phải ráng đọc cho hết bài tâm sự thật dài của anh. Và qua lời kể của anh thì anh là người đàn ông rất hoàn chỉnh, có chí cầu tiến vì có đến 3 bằng đại học, là người chồng chung thủy, người cha mẫu mực. Anh chỉ than khóc vì vô phước lấy nhầm một cô vợ không ra gì! Thật bất hạnh cho đời anh ghê.
Gần nhà tôi có gia đình của một anh thợ hồ. Văn hóa chưa hết lớp 6, có vợ và 2 đứa con cũng trạc tuổi con anh. Anh chồng thường phải theo công trình ở xa nên chị vợ là người phải quán xuyến gia đình. Chị vừa bán rau ở chợ vừa chăm sóc mẹ già và 2 đứa con. Suốt ngày chị ấy quần quật chuyện buôn bán, chuyện nhà cửa, vậy mà chị ấy chưa bao giờ cất tiếng than vãn.
Có lần, có lẽ vì đang quá mệt nên nói chuyện với mẹ chồng có phần gắt gỏng. Bà mẹ chồng tủi thân nên bỏ bữa cơm. Anh chồng đi làm về nghe chuyện, chẳng nói chẳng rằng bèn viết ngay đơn xin ly hôn với thái độ rất cương quyết. Chị vợ khóc lóc năn nỉ, xin lỗi mẹ chồng và cuối cùng phải nhờ hàng xóm sang khuyên can anh chồng. Anh chồng nói: "Với mẹ mà còn nói năng như thế thì sống lâu chỉ làm hư con cái!".
Dạy vợ là như thế đó anh ạ. Anh tự hào là người có 3 bằng đại học, thế nhưng tôi lại thấy anh chưa biết cách sống, chưa biết làm chồng, không bằng anh thợ hồ nói trên. Suốt ngần ấy năm chung sống anh cứ mũ ni che tai trước những thói hư tật xấu của vợ, để đến bây giờ anh lại than thở khi cái thói xấu của vợ anh đã thành bệnh mãn tính vô phương cứu chữa.
Anh chê vợ là người thiếu văn hóa, chẳng lẽ đến tận bây giờ anh mới phát hiện ra điều đó? Nếu đến độ vậy thì anh là người vừa hời hợt, vừa nhu nhược. Mà đã vậy thì việc anh phải sống với một người vợ như vậy cũng là hợp với đạo trời. Còn than thở cái nỗi gì?
Tôi lại thấy tội nghiệp cho vợ anh. Nếu cô ấy mà lấy được một người chồng tinh tế, cương nghị thì chắc giờ đây cũng đã trở thành người vợ đảm đang, người mẹ hiền dịu chứ không phải là người đàn bà "hư thân" như bây giờ, anh nhỉ!