Đọc bài viết 'Tôi gắng mua ôtô vì sợ cảnh đi xe máy' làm tôi nhớ đến những ngày tháng giống như tác giả. Cả nhà tôi bốn người cũng thường về quê trên chiếc xe máy Future Neo Fi. Khi bọn trẻ còn nhỏ thì còn cố mà ngồi được cả bốn người. Hai đứa nhỏ lớn thêm thì tý nữa thì quá chật🦩 chội, rồi lại đồ đạc lỉnh kỉnh quả thật ra đường rất mất an toàn. Chưa nói đến thời tiết nắng nóng, mưa lạnh của miền Bắc, với quãng đường hơn 60 km di chuyển của cả nhà thì quả thật vô cùng vất vả và nguy hiểm.
Có những lúc về quê, u cho bao gạo hay con gà, đang đi đường gặp trಞời mưa rào bất chợt, thì áo mưa lại nhường che cho bao gạo khỏi ướt, còn người thì chịu trận (chúng tôi đi trên đường cao tốc xe máy được đi nên không có chỗ nào trú mưa). Sau này, khi bốn người không thể ngồi cùng trên một chiếc xe máy nữa, thᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚì cả nhà đành phải thuê xe taxi để đi nhưng thật bất tiện khi gọi xe và đợi xe.
Sau bao năm nỗ lực cùng may mắn, từ cố làm nhà lần một rồi lần hai cho hoàn thiện. Rồi cố gắng tích cóp trả nợ, rồi dư ra để có thể mua được xe. Và rồi gia đình cũng ꧙có chiếc xe riêng. Khoảng một năm sau khi có xe thì tôi chợt thấy mọi sự vất vả trên đều không còn đáng🌞 lo ngại nữa. Con trẻ lên xe, nếu có buồn ngủ thì cũng thoải mái. Và quan trọng, còn một điều nữa là mỗi khi về quê gặp anh em bạn bè lại có cái cớ từ chối phải uống rượu đỡ ảnh hưởng sức khỏe bản thân, và an toàn toàn lái xe.
Có nhu cầu và điều kiện hay sở thích thì hãy mua xe để phục vụ mình còn không có thì đành thôi. Xã hội mà, mỗi ngưꦏời đều có nhu cầu riêng.
Độc giả Nguyen Trung Thanh