From: Mai Huong
Sent: Friday, November 13, 2009 4:34 PM
Gửi anh Hùng,
Đọc bài kể tội vợ của anh, tôi xin được viết mấy dòng dưới đây.
Chồng tôi cũng gần giống như anh: gia trưởng, luôn luôn nghĩ mình là tài giỏi nên rất coi thường vợ. Khi vợ nói cái gì ra là lại bĩu môi, phẩy tay chê là thiển cận, suy nghĩ ngắn, luôn coi việc nhà và chăm con là thiên chức của người phụ nữ, và có một điểm giống anh nữa là không công khai tài chính với vợ. Hằng tháng chỉ đưa một lượng tiền cố định để trang trải ăn uống gia đình, còn những chuyện phát sinh khác như là con ốm, thuốc men, đi viện thì… không quan tâm.
Tôi chỉ liệt kê một số điểm tương đồng giống anh thôi, và tôi cũng xin chia sẻ với anh về suy nghĩ của tôi về chồng tôi (hoặc là những người như anh). Khi mới cưới nhau, tôi đã bị sốc khi thấy anh ấy ngồi một mình đếm phong bì và không khiến tôi tham gia với lý do là em không biết ai với ai để ghi. Tiếp đến thì anh nói rằng tiền lương của anh thì chỉ đủ chi tiêu hằng tháng thôi nên anh không đưa cho tôi mà tự anh sẽ đi chợ nấu cơm. Tôi đã choáng! Choáng thực sự vì tôi nghĩ đã là vợ chồng thì cần phải chung lưng đấu cật thì mới có thể xây dựng được gia đình tốt đẹp được.
Chồng tôi giống như anh, luôn coi thường vợ, vợ nói gì cũng bĩu môi phẩy tay chê là thiển cận, thiếu suy nghĩ. Khi tôi có việc stress gì muốn nói với chồng thì anh ấy lại bĩu môi nói là toàn thông tin vớ vẩn, đừng nói rác tai tôi. Nhiều lần bị chê nên tôi đã rút kinh nghiệm là không nói với chồng tôi nữa. Và một chuyện thật trớ trêu là mỗi khi tôi có chuyện gì, thông tin gì hay là có những quyết định gì cần cân nhắc thì người đầu tiên tôi nghĩ đến để tâm sự lại không phải là chồng tôi.
Và cũng chính vì tính gia trưởng của chồng tôi là thích làm mọi chuyện mà không cần hỏi ý kiến của vợ, thích gì thì mua mang về nhà (còn những cái vợ mà mua thì đương nhiên là bị chê rồi), chuyện đối nội thì anh tự lo, đối ngoại thì tôi phải lo (độc lập tài chính mà). Nếu tôi có hỏi chuyện bên nội thì anh hoặc là im lặng, hoặc là bảo "Lo đâu vào đấy hết rồi". Tốt quá đúng không anh, chồng tôi lo hết rồi thì hà cớ gì mà tôi phải bận tâm đến nữa, tôi có hỏi thì cũng chỉ như là hỏi bức vách thôi, nên tôi cũng rút kinh nghiệm là không hỏi luôn.
Chồng tôi cũng rất hay chê tôi này nọ, nhưng mà chỉ chê thôi chứ không thấy bắt tay vào việc gì bao giờ (vì đó là thiên chức của người đàn bà mà). Có thể ngồi lướt net cả ngày update thông tin xã hội, có thể hiểu và nhớ hết từ những nguyên tố hóa học, đến mọi kiến thức trong xã hội, nhưng khi vợ, con ốm cần ăn cái gì, uống thuốc gì thì lại hoàn toàn không biết (vì đó không phải là việc của đàn ông). Do vây, tôi tự xác định, tôi với chồng tôi không có cái gì chung trừ những đứa con yêu.
Qua vài năm chung sống, tôi rút ra được vài kinh nghiệm để sổng chung với lũ như sau:
Thứ nhất: Cần phải luôn luôn nỗ lực hết mình để kiếm tiền, vì đối với người chồng không muốn chia sẻ tài chính với vợ thì việc đưa tiền cho vợ cũng như kiểu bố thí vậy vì chắc là những người như thế sẽ tôn thờ đồng tiền lắm.
Thứ hai: Tôi tự làm mọi việc cho tôi và các con tôi, theo quan điểm không có anh thì mẹ con tôi vẫn sống được. Điều này thì hơi quá nhưng mà là việc cần phải làm để không cho phép chồng coi thường mình.
Theo anh, thì với tình hình trên thì có thể gọi là một gia đình không? Tôi nghĩ là không. Nhưng tôi không còn cách nào khác để có thể cân bằng cuộc sống với những người như vậy. Tôi vẫn cần gia đình vì các con tôi.
Vài dòng tâm sự của người có chồng giống như anh.