Tôi 31 tuổi, là kế toán thuế, nhận hồ sơ về làm và chăm hai con từ nhỏ. Năm 2015 tôi sinh bé đầu, chơi hụi để có tiền sinh đẻ, tiền này tôi tự đóng. Tôi nhờ bà ngoại chăm để đi làm. Khi mang bầu bé thứ hai, tôi có tiền thai sản, sau đ💖ó xin nghỉ vì phải chăm con. Tôi ở nhà nhưng vẫn t💝ìm khách hàng, nhận hồ sơ về làm, thu nhập thêm được ba triệu đồng mỗi tháng vào năm 2018. Tôi ở bên ngoại, nhờ bố mẹ đẻ phụ chăm cháu vì bên nội chỉ chăm cháu trai (con của anh chồng). Chồng đi làm xa, không gửi về đồng nào (lương anh tầm chín triệu đồng lúc đó), hai con chưa đi học và còn tiền thai sản nên ba mẹ con tôi tiêu cũng ổn thỏa.
Đến năm 2019, hai con đi học, th꧟u nhập của tôi cũng tăng. Mọi chi tiêu trong gia đình và cho con cái mình tôi lo. Chồng có về cũng 𝓡không chăm con ốm được nửa ngày, chắc trên bệnh viện mùi khó chịu. Tôi quen cảnh chăm con một mình rồi. Hiện tại thu nhập tôi tầm 10 đến 12 triệu đồng mỗi tháng, đang mang bầu bé thứ ba, lại thêm một khoản chi phí dành cho bà bầu. Ngoài ra tôi còn mua sắm máy tính, máy in, bàn ghế phục vụ cho công việc bằng cách trả góp và bỏ một triệu đồng vào quỹ chung. Do chưa có nhà nên từ 2019 lương chồng tăng mỗi tháng sẽ gửi về năm triệu đồng, hiện tại là 11 triệu đồng để góp tiền mua nhà.
>> Chồng coi nhà ngoại là người ngoài
Mỗi khi mẹ chồng ốm, bố chồng sẽ gọi điện bảo gửi tiền. Nhà anh chồng sinh được con trai nên không phải đưa, bố chồng nói thế. Chắc ông bà để tiền đó lo cho cháu trai sau này, tôi nghĩ thế. Tôi tự lập, mẹ chồng ốm tôi đưa đi bệnh viện thăm khám bình thường, trong khi còn hai đứa con nhỏ phải nhờ mẹ đẻ chăm, các con của bà không ai đưa đi, tiền vẫn đưa mẹ chồng đi khám bệnh (tôi nghĩ tận hiếu được là tốt). Tôi không mong nhà chồng cho gì, chỉ mong họ yêu thương hai đứa cháu gái chút, đừng phân biệt con tôi một cách thái quá n﷽hư thế.
Mọi đóng góp của tôi không được chồng ghi nhận, anh lại bảo không đóng góp chung gì cho gia đình, làm tiề📖n nhiều thế để đâu. Vấn đề này tranh cãi nhiều nên khi nghe đến tôi chẳng muốn nói lại. Tôi nghĩ có những phụ nữ có thể trích ra 500 nghìn đồng đến một triệu đồng mỗi tháng mua quần áo, sắm sửa cho bản thân. Một năm qua tôi chưa mua đến một triệu đồng tiền quần áo cho bản thân, nghĩ tiết kiệm vì gia đình. Mỗi tháng tôi sẽ tiết kiệm 300.000 đồng đến 500.000 đồng để ủng hộ ෴cho một bé nghèo ăn học. Tôi theo chương trình con nuôi được gần hai năm, thấy bé khổ quá, trong khi con mình được học hành tử tế. Hoặc tôi chi tiêu thêm nếu thấy hoàn cảnh gia đình nào đó gặp khó khăn (tôi tham gia một nhóm thiện nguyện). Đó cũng là một phần để tôi có động lực kiếm tiền và tiền chi này do tôi kiếm ra.
Ban ngày tôi chăm con nên thời gian làm việc rất ít, nhiều khi phải làm đến đêm. Nói thật, chồng bảo tôi không đóng góp gì vào quỹ chung, tôi cũng chẳng muốn bận tậm nhiều vì từng giải thích. Khi nghe tôi ủng hộ bé theo chương trình con nuôi, chồng có vẻ khó chịu. Hôm sau con ốm, tôi bảo nay khám🍒 bệnh con cũng tốn nhiều, chồng trả lời: "Tiền nhà này nhiều mà, cứ lấy tiêu", 🎃nghe giọng anh trịnh thượng khiến tôi rất khó chịu.
Tiền tôi làm từ thiện, đâu lấy tiền anh m💙ang về. Tôi không tiêu pha cá nhân, tiết kiệm ủng hộ hoàn cảnh khó khă😼n mà khiến người ta khó chịu đến thế sao? Mỗi tháng anh chi hai triệu đồng để nhậu, tôi có ý kiến gì đâu. Mong được các bạn chia sẻ.
Hân
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc