Đọc bài viết "Mua ôtô trước, nhà để sau", tôi muốn chia sẻ về câu chuyện của mình. Tôi mua chiếc xe hơi đầu tiên năm 2000 bằng hình th✨ức trả góp, lúc đó tôi mới 29 tuổi. Lý do mua xe của tôi đơn giản là vì an toàn của vợ con.
Tôi từng tận mắt chứng kiến một người bạꦆn đèo vợ và con bằng xe máy rồi không may bị ngã. Người vợ bị gãy chân, trong khi đứa con trai bị chấn thương sọ não, làm bé gần như bị bại liệt hoàn toàn. Tiền chữa trị tính ra còn tốn kém hơn cả giá trị một chiếc xe hơi, ấy vậy mà đứa bé cũng không thể trở lại lành lặn được như lúc ban đầu.
Câu chuyện ấy cứ làm tôi ám ảnh mãi. Tôi nhận ra rằng, sức khỏe và an toàn tính mạng của mình và những người thân yêu là điều xứng đáng để bỏ tiền ra mua lấy sự đảm bảo. Tôi tự hỏi, nếu có điều kiện thì tại sao không mua ôtô, nhất là những gia đình có con nhỏ? Mỗi khi đi đâu, tất cả dụng cụ sinh hoạt, đồ chơi, xe đẩy của bé... cứ vứt hết lên xe là có thể yên tâm lên đường. Khi nào💫 cần thì lấy xuống xài, chưa xài thì cứ để sẵn trên xe,🦋 chẳng tốn công, nặng nhọc gì.
Tôi thấy có người "Có ba căn nhà nhưng không mua ôtô". Với tôi, đó mới là chuẩn bị sống chứ chưa phải thật sự sống. Ôtô xét cho cùng cũng chỉ là một phương tiện di chuyển, giống như xe máy, xe đạp vậy. Có điều nó an toàn và tiện nghi hơn các phương tiện khác. Đương nhiên, đổi lại, nó cũng đắt đỏ hơn hơn và chi phí sử dụng cao hơn so với xe máy, xe đạp. Nhưng khi cuộc sống của chúng ta đã đủ đầy hơn, sao không mạnh dạn trích ra một phần thu nhập để thụ hưởng tiện nghi cuộc sống?
Lại có người ඣtranh luận rằng "giờ thiếu gì xe dịch vụ, đi đâu cứ bốc điện thoại đặt là có ngay". Nhưng tôi lại cho rằng, cái gì của mình, có sẵn vẫn hơn, lúc cần có thể chủ động, thay vì phải đi thuê mượn, phụ thuộc. Mà thường khi bạn có sẵn thì sẽ xài, còn đi thuê mượn thì mấy ai nghĩ tới, trừ khi cần kíp.
>> '20 năm mua ôtô chưa một lần lái vào thành phố'
Bây giờ có một xu hướng, đó là cứ hễ có tiền là nghĩ đến chuyện mua nhà đất để dành, đơn giản vì nó an toàn. Người ta nói vui là đất lúc nào cũng chỉ có lên giá, không sợ lỗ, và quan trọng là thuế bất động sản thứ hai đang quá thấp. Chính sách n🔴ày làm cho người giàu càng giàu thêm và người có thu nhập thấp ngày càng khó có nhà🏅 để ở.
Khu phố tôi ở Quận 7, TP HCM, có hai vợ chồng già khoảng 70 tuổi, sống cùng người con tầm 40 tu💙ồi hơi bị thiểu năng, trong một căn nhà cấp bốn với ཧkhuôn viên 8x20 mét. Giá trị miếng đất đó vào khoảng 20 tỷ đồng. Họ thuộc diện hộ nghèo vì cả ba người đều không có thu nhập. Đất rộng nhưng hai vợ chồng cũng không muốn cho thuê vì thích yên tĩnh, sợ ồn ào. Tính về giá trị tài sản, có khi họ còn giàu hơn cả tôi và nhiều người khác trong khu phố, nhưng cuối cùng mọi người vẫn phải thường xuyên giúp đỡ bọn họ sống qua ngày.
Có rất nhiều người khuyên ông bà bán đi miếng đất, mua căn chung cư, số tiền còn dư có thể đem gửi ngân hàng, cuộc sống sẽ khỏe hơn nhiều, nhưng họ nhất quyết không chịu bán với lý do là "nhà ông bà đề lại".
Nói vậy để thấy, trong xã hội bây giờ luôn tồn tại hai luồng quan điểm sống. Một bên chọn cách sống tằn tiện, không dám hưởng thụ, chỉ chăm chăm tích góp, chấp nhận kham khổ để mua nhà đất tích trữ, giống vợ chồng người hàng xóm của tôi. Bên còn lại ưu tiên hưởng thụ cuộc sống hiện tại, sắm sửa vật dụng cần thiết, mua ôtô để phục vụ bản thân và gia đình, giống như tôi. Bạn sẽ lựa chọn lối sống nào?
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.