Tôi sinh ra trong gia đình cơ bản, ba vốn là người hiền lành, làm việc trong cơ quan nhà nước, thích vui vẻ bạn bè, tuần ông đi nhậu 4, 5 bữa. Rượu vào, ông như con người khác, khô🌟ng đánh đập chửi bới vợ con nhưng ký ức của tôi là những ngày ba say liên miên. Tôi thương mẹ vì thấy sự vô tâm của ba, có những ngày mẹ ốm gọi cho ba không được, tôi đi làm xa chỉ biết gọi an ủi mẹ. Tôi từng nghĩ sẽ không để cuộc sống mình như thế, vậy mà...
Tôi quen anh gần 2 năm mới cưới, khi quen nhau tôi cũng biết tính anh ham vui, tuần ♓nhậu 4, 5 bữa. Đôi lần anh say nói những điều làm tôi tổn thương. Nhiều lần tôi quyết định dừng lại, có lần đã chia tay 3 tháng, anh hối lỗi, tìm mọi cách liên lạc với tôi. Phần vì còn tình cảm, thấy sự thay đổi phần nào của anh, bố mẹ anh cũng gọi cho tôi xin lỗi (các bác rất tốt và quý tôi), phần vì ba mẹ tôi động viên cho anh cơ hội, chúng tôi quay lại, nửa năm sau cưới.
Sau mấy tháng đầu cưới nhau, anh lại đi thường xuyên, dành ít thời gian cho gia đình hơn. Tôi không cấm anh bạn bè, chỉ nói anh hạn chế để lo cho sức khoẻ. Tính anh đã đi là phải hết mình, đã hết mình là phải say mới là vui. Nhiều lần đi với bạn bè hay gia đình tôi, anh say đế꧟n mức phải dìu về, làm tôi rất xấu hổ. Khi say anh còn chửi bới vu vơ, nói tục (trước chưa cưới ở xa nhau nên tôi không thấy anh như vậy khi say). Tôi biết cãi nhau với người say là dại, nhưng nhiều lần không kiềm chế được, anh nói lại tôi bằng những lời rất tổn thương. Tỉnh lại, anh xin lỗi, bảo không nhớ gì. Anh không nghiện rượu mà tính như thanh niên mới lớn, nhiều lần đến bữa bạn gọi, anh ăn vội bát cơm rồi đi; hay như những ngày nghỉ dịch, quán xá cấm, anh và bạn vẫn kéo sang nhà nhau ăn uống. Ngoài chuyện nhậu ra anh cũng có nhiều mặt tốt, không cờ bạc, gái gú. Tôi không quản lương của anh nhưng anh chi tiêu cũng hợp lý ꦆ(ngoài việc thỉnh thoảng mời bạn nhậu), mọi việc mua sắm đều hỏi ý tôi, tôi cần thì anh đưa, chưa bao giờ phàn nàn.
Sau vài lần nói chuyện nghiêm túc, anh có thay đổi, tuần 2, 3 bữa nhậu, đi uống vào những lúc tôi không có nhà, hoặc về sớm, không say nhiều như trước, còn tật uống rồi về nói linh tinh vẫn vậy. Tôi biết anh có sự tiến bộ nhưng sau nhiều lần đã mất dần niềm tin với anh. Nhắn tin mà anh kh♋ông trả lời ngay là tôi luôn nghĩ anh đang đi nhậu. Anh cứ đi gặp bạn là tôi lại nghĩ đến những lần say xỉn, nghĩ đến cuộc sống tôi sau này sẽ như mẹ là lại cứ thế oà khóc. Dần dần tôi không còn như trước, hay cáu giận. Anh đi với ai, về sớm hay muộn tôi đều khó chịu, vợ chồng vì thế mà căng thẳng, ít lúc vui vẻ. Tôi theo anh về đây không có anh em, bạn bè, cuộc sống của tôi đều xoay quanh anh, vì thế càng tủi thân.
Từ lúc tôi có bầu, anh quan tâm hơn nhưng bản thân cũng nhạy cảm hơn. Mỗi lần anh đi uống hay nói gì quá là tôi đều khóc không ngừng được, biết là không tốt cho con mà không kiềm chế được cảm xúc. Nhiều lần tôi nghĩ chấp nhận như vậy, không cố gắng thay đổi anh nữa, quyết định cưới rồi thì phải chịu, vun vén, vậy mà không làm được. Tôi biết cứ tiếp tục vậy lâu dài vợ chồng sẽ không ổn, nhiều lần nghĩ đến chuyện ly thân. Tôi không biết phải làm sao để thoải mái tư tưởng và cân bằng cuộc sống, do anh quá ham chơi hay do tôi꧋ suy nghĩ quá nhiều?
Quyên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.