Tôi không vượt qua được cảm xúc của mình, đầu chuyện, giữa chuyện và cuối chuyện đều thế cả. Tôi không giữ vững lập trường đến phút chót lại kết hôn chẳng phải vì yêu. Tôi hơn anh gần như mọi mặt, anh chỉ hơn tôi tuổi và một lần kết hôn. Tử vi đã nói tôi phải kết hôn với một người từng có gia đình không thì vài ngày cũng ly hôn. Tôi không chọn người từng có gia đình nhưng tự nhiên lại gặp thế.
Trong đêm tân hôn tôi biết mình đã phạm sai lầm khủng khiếp. Phụ nữ không yêu không thể nào làm được chuyện đó. Cảm giác trống rỗng khi đang đối diện với chuyện ý nghĩa như thế thật tàn nhẫn với bản thân. Tôi nghĩ cả hai phạm sai lầm khi biết không dung hòa được mà cố kết hôn. Nói thì đáng hận cho anh nhưng tôi bắt đầu so bì và nghĩ anh không bằng mình, có một đời vợ thì tôi sao chỉ có mình anh.
Hôn nhân của tôi là sự trả thù cho những thúc giục xung quanh, những lời hỏi ra hỏi vào, còn anh chắc cũng muốn cưới được người vợ còn độc thân, lại hoạt bát trong giao tiếp chứ phụ nữ có yêu hay không hẳn đàn ông cũng cảm nhận được. Sau khi đã kết hôn cho giống người ta, tôi bắt đầu thích sống ngang ngạnh, thách thức xem ai dám làm gì mình.
Tôi có quyền đổ lỗi chứ sao, sau giờ làm tôi cùng mấy người nam đồng nghiệp đi uống rượu đến tận khuya mới về. Tôi từ chối những đòi hỏi của anh. Anh lớn tiếng, tôi cũng lớn tiếng không kém, anh quăng một cái ly tôi quăng đến 2 cái. Tôi đang muốn ly hôn mà mọi người cứ như không biết. Ai cũng bảo nên kết hôn rồi không hợp thì ly hôn cũng được, tôi đang không hợp đây mà.
Anh dừng trước khi đến đỉnh điểm của mâu thuẫn, tôi lại cố đẩy cho kịch tính lên cao, thấy mình như một người ác vậy. Tôi nghĩ đến ngoại tình cho mọi chuyện được cân xứng nhưng nghĩ anh vô tội, trước miệng lưỡi người đời nếu có gì thì tôi phải ly hôn trước. Hôm rồi tôi về nhà sớm, thấy anh đang nấu đông xương, bảo của người bạn đi Nha Trang về cho mấy gói rau nấu ăn cho mát. Tôi càng thấy bực mình, giống như đang bị lung lạc phải vào một guồng như người ta bảo sống dần dần sẽ có cảm tình.
Tôi không có thiện ý phát triển thêm tình cảm, chỉ muốn chuyện trở nên tồi tệ rồi chia tay nhưng lại không muốn nói ra, muốn anh đoán được ý này. Lỗi một phần do anh, trước khi kết hôn tôi đã bảo anh đừng đến nhà, đừng gặp bố mẹ tôi nữa để ông bà khỏi gán ghép nhưng anh bất chấp không nghe. Nhìn thẳng vấn đề anh đã thấy được điểm yếu của bố mẹ tôi là đang muốn tôi kết hôn nên anh kết thân ông bà hơn cả tôi nữa, không phải có lỗi của anh sao?
Tôi đã cảnh báo trước nhưng mọi người nói là lo cho hạnh phúc của tôi, tôi cũng muốn mọi người chứng kiến mình được hạnh phúc như thế nào. Lúc này tôi lại sợ có con mọi chuyện sẽ trở nên khó🌱 xử, tôi bực mình, tức anh mà cũng nghĩ cho anh, chẳng lẽ mới kết hôn lần 2 được 3 tháng mà phải ly hôn? Quả thực tôi cũng sợ làm như thế anh bức quá sẽ làm liều điều gì đó, ít ra cũng phải sống được một năm đã, sao mà thấy quãng thời gian dài hun hút, vô tận. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, sống ra sao nữa.
Trâm