Phyllis Coletta chia sẻ về những trải nghiệm có được khi giảng dạy tại một trường học công lập chuyên biệt dành cho học sinh bị tổn thương tinh thần.
2h chiều, gần 20 nam sinh đi lên cầu thang, cười nói ồn ào sau đó cùng ngồi xuống ghế bành, kể về quãng thời gian các em từng sử dụng chất kích thích. "Nếu tớ không đến đây, chắc tớ không số♛ng được mất", Troy (16 tuổi) nói.
Đó là học sinh cấp ba của tôi, những đứa trẻ khiến trái tim tôi nhiều lần vỡ òa trong tình yêu thương và xót xa với những gì c𓆉húng phải ch▨ịu. Tôi là giáo viên một trường trung học công lập Seattle, nơi chào đón những đứa trẻ bị tổn thương tinh thần hoặc gặp khó khăn trong việc tìm cách ngừng sử dụng chất kích thích.
Trường tiếp nhận hàng trăm học sinh🍨 một năm, không tuyển sinh và không đuổi học. Chúng tôi là điểm dừng chân cuối cùng cho những thanh thiếu niên muốn lấy bằng tốt nghiệp trung học để thoát nghè♓o và vượt qua quá khứ u ám.
Tôi có một học sinh nữ tên Sarah. Cô bé luô𒉰n mang theo một chiếc laptop khi đến lớp, trèo lên ghế và quấn chăn quanh người. Sarah lớn lên trong một gia đình có tiền sử bệnh tâm thần và lạm dụng tình dục. Tôi cố gắng giúp cô bé nói về hy vọng của bản thân cho tương lai và tham gia các buổi trị liệu tâm lý hàng 𝓡tuần. Sarah chỉ là môt trong số rất nhiều học sinh cần được chăm sóc của tôi.
Đây là một công việc mệt mỏi và khó khăn, giảng dạy gắn liền với tư vấn sức khỏe và lắng nghe tâm sự của lũ trẻ. Một ngày của tôi bắt đầu lúc 8h sáng với những đứa trẻ tham gia lớp học trực tuyến nằm dưới tầng hầm của một trường trung học. Chúng tôi có ba lớp học thuật và một văn phòng n♈ơi giáo viên dạy lũ trẻ kỹ năng sống và lắng nghe tâm tư của chúng.
Hàng ngày, nhiều học sinh phải đối mặt với tình trạng hỗn loạn cảm xúc khi lên cơn thèm chất kích thích. Thay vì đình chỉ hoặc đuổi học, tôi cố gắng tìm hiểu bằng cách hỏi "Con ổn chứ? Cô có thể giúp gì cho con?" rồi 🧔đưa học sinh đó đến nơi em cảm thấy an toàn.
Chúng tôi được đào tạo về chấn thương chỉnh hình. Kỹ năng n👍ày giúp tôi và đồng nghiệp nhận ra hầu hết các em tại đây đều phải chịu một số tổn thương thời thơ ấu, ảnh hưởng đến hành vi và nhận thức học tập khi lớn lên.
Những học sinh đạt điểm cao tại môn "Trải nghiệm tuổi thơ" hꦯầu hết đã trải qua việc bị lạm dụng tình dục, bị bỏ bê, cha mẹ bạo hành. Những đứa trẻ này có xu hướng tắm giặt nhiều lần, luôn cố gắng giữ cho bản thân 🌳sạch sẽ.
Thật khó khăn để một📖 đứa trẻ trưởng thành mà không phạm bất kỳ sai lầm nào ở độ tuổi thiếu niên. Đó là độ tuổi khó hiểu, phải đấu tranh với chính mình để hiểu bản thân là ai và phù hợp với thế giới nào, thường lựa chọn việc trốn học hoặc tìm đến các chất kích thích.
Tôi nghĩ một trong những nguyên nhân giáo viên thường mất bìn𒈔h tĩnh với học sinh là việc phải trông nom và xử lý vấn đề của quá nhiều em trong lớp. Sĩ số trung bình một lớp học khoảng 20-30, việc dành sự quan tâm cho từng học sinh thật khó khăn. Cá nhân tôi luôn cho rằng, sự nhẫn nại của người lớn và cách tương tác 1:1 giữa giáo viên và học sinh là chìa 𝓀khóa để giúp đỡ các em.
Tôi chưa từng hết cảm động, khâm phục sự can đảm và tinh thần của những học trò, thể hiện qua việc nghiêm túc và quyết tâm học tập của các em. Hiện, tình trạng của Sarah đã ổn định và em có thể tốt nghiệp THPT trong hai năm tới. Troy, cậu học trò 16 tuổi của tôi đ🐎ang là trưởng đội bóng với thành tích học tập trên lớp không tồi.
Là một giáo viên, không có gì kỳ d𝓀iệu🍬 hay khiến tôi thỏa mãn hơn việc được nhìn thấy sự trưởng thành của học sinh. Lũ trẻ đến gặp tôi khi run rẩy và sợ hãi, rồi lớn lên thành một người tự tin, tích cực và mạnh mẽ.
Hi💯ện nay vẫn còn nhiều trẻ em lén sử dụng chất kích thích tại trường học nhưng không được phát hiện và điều trị kịp thời, dẫn đến nhiều câu chuyện đáng tiếc. Tôi mong rằng phụ huynh và giáo viên quan tâm đến đời sống tinh thần của các em nhiều hơn để không đứa trẻ nào phải tìm đến chúng tôi. Thật lòng, tôi rất mong mình "thất nghiệp".
Thanh Hằng (Theo Huffpost)