Bây giờ là hơn 3h sáng, gần đây tôi cảm thấy khó ngủ, tỉnh giấc vào lúc nửa đêm thế này, không biết làm gì để thoát ra khỏi hoàn cảnh này, cuộc đời cô độc của một người phụ nữ. Cực khổ từ hồi nhỏ, bằng một chút nghị lực tôi có kiến thức để sinh sống, kiếm tiền, như🃏ng cũng quá gian nan, giờ gần 40 tuổi vẫn chưa đạt được gì. Sức khỏe không tốt lắm, tiền bạc không có, nhà cửa cũng không, gia đình người thân là một sự bế tắc.
Tôi biết nhiều người còn khổ hơn mình, tin điều đó nên cố gắng sống vui vẻ với những gì mình đang có, tuy nhiên điều này không phải dễ dàng. Trong một lúc tệ hại nhất tôi được gặp anh, đúng♌ hơn gặp lại sau mười mấy năm biết nhau qua mạng. Tôi như người say nắng gặp nước, vồ vào anh như con thiêu thân, mù quáng đến mức không còn suy xét liệu anh có yêu thật lòng, có ý định nghiêm túc hay không.
Dù anh nói yêu, đang thu xếp để chúng tôi được sống với nhau, nhưng chưa bao giờ tôi dám tin điều đó là sự thật bởi luôn nghĩ mình là người cô độc. Không có được sự thương yêu của gia đình người thân, tôi sống bằng niềm vui từ những điều đơn giản nhất, cảm thấy ấm lòng khi nói chuyện với một người lạ nào đó trên đường, hạnh phúc đối với tôi chỉ🌄 là như thế.
Tôi phải kiếm sống, phải lo cho con, tương lại còn mù mịt lắm nhưng vẫn ao ước được sống hạnh phúc bên anh, đó là điều to lớn và tuyệt vời mà bản thân chưa bao giờ đạt được trước đây. Liệu tôi có được hay không trong khi là người mà gia đình và người thân căm ghét, hạnh phúc to lớn như thế có 💜thể đến với một người như tôi không? Nhiều lần tôi đẩy anh ra xa chỉ bởi nghĩ anh sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu không vướng phải tôi, nhưng lại muốn điên lên những khi anh không trò chuyện. Liệu tôi có thể hạnh phúc như thế không.
Ngọc