Tôi vừa có chuyến đi du lịch đến Tà Xùa - một vùng núi mới nổi gần đây vì du khách có thể tham gia hành trình "săn mây" rất đẹp. Trước chuyến đi, tôi hào hứng bao nhiêu thì sau 🐠khi trở về, tôi chán 🍷nản bấy nhiêu, không chỉ riêng lần này mà cả du lịch trong nước nói chung.
Sau năm tiếng ngồi xe khách mỏi mệt ra rời, tôi cũng đến được Tà Xùa vào khoảng 7 giờ tối, trời lúc này mù sương. Vừa đi bộ lên căn homestay trên dốc cao, tôi vừa nghĩ đến những ngày nghỉ ngơi, thong dong ngắm cảnh đồi núi trùng điệp sắp tới. Nhưng rồi, niềm vui trong tôi tiêu tan dần khi đôi tai nghe được tiếng hát karaoke từ xa vọng đến, ngày một lớn dần.
Một nhóm bạn trẻ ở chung căn homestay với tôi được chủ homestay hỗ trợ loa thùng và micro, đang vừa ăn uống, vừa hát karaoke say sưa, hết bài này đến bài khác. Vậy là tôi phải ăn tối trong tiếng nhạc chát chúa, chẳng khác gì một quán nhậu có loa kẹo kéo ở thành phố. May mà tối hôm đó, họ chỉ hát khoảng hai tiếng nên tôiꩲ vẫn còn được chút không gian yên tĩnh để ngủ nghỉ🍎 lấy lại sức.
Ngày hôm sau, tôi di chuyển đến một khu nghỉ khác được đầu tư hiện đại hơn, sang trọng hơn, nằm cách xa trung tâm hơn. Tuy nhiên, niềm hy vọng được nghỉ ngơi thoải mái của tôi cũng vụt tắt khi mới 9 giờ tối, tiếng karaoke từ khu nhà hàng bên cạnh l🌱ại vọng đến tận phòn𝕴g nghỉ của mình. Đem bức xúc phản ảnh với quản lý khu nghỉ, tôi nhận được câu trả lời là "quy định khách được hát đến 10 giờ tối".
Thật sự, lúc đó, tôi không còn chút hứng thú nào với chuyến đi nữa khi đã lên núi mà vẫn bị karaoke tra tấn. Tôi muốn ngủ sớm để sáng hôm sau dậy sớm đi "săn mây" nhưng cũng không được vì tiếng nhạc,𝄹 tiếng hát inh tai nhức óc vẫn vang lên.
>> 'Cả năm nghe hàng xóm mở nhạc, ăn nhậu, hát karaoke♏'
Tôi hiểu rằng các khu nghỉ đều muốn thu hút khách bằng các dịch vụ, tiện ích và ai cũng có quyền vui chơi, giải trí. Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi vì sao người ta hát karaoke lại cần âm lượng to như thể muốn người khác phải nghe mình đến như vậy? Vì sao k♚hông thể điều chỉnh âm lượng vừa đủ cho nhóm mình nghe thôi, hoặc bố trí cho khách vào một phòng riêng có c🍸ách âm để hát?
Chuyện này lại làm tôi nhớ tới chuyến đi hồi tháng chín vừa rồi của tôi tới đảo Lý Sơn. Buổi tối, ra cầu cảng ăn hải sản, tôi cũng bị tra tấn bới tiếng hát karaoke dồn dập từ cả loa kẹo kéo lẫn nhà hàng gần đó, kéo dài đến tận 12 giờ đêm. Hàng ngày, tôi chịu đựng tiếng karaoke ở khu ph🍷ố gần nhà đã mệt, ấy vậy mà trốn đi du lịch cũng không thoát.
Nghĩ đến cảnh đó làm tôi không còn hào hứng đi đến bất kỳ chỗ nào ở trong nước để du lịch nữa, trừ khi phải đến nơi hoang vu không có dịch vụ gì, hoặc chịu chi nhiều tiền để đến những nơi thực sự cao cấp. Nhưng như vậy thì thật quá bất công cho những người chỉ có thu nhập trung bình. Chẳng lẽ du lịch cũng phân biệt đối xử như vậy sao? Từ lúc nào, ở Việt Nam, sự yên tĩnh lại trở thành điều xa xỉ đến như vậy?
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.