1/4 là kỷ niệm 18 năm ngày mất huyền thoại làng nghệ thuật châu Á. Từ cuối tháng 3, hàng nghìn khán giả dùng hashtag "18 năm, tiếp tục yêu thương Trương Quốc Vinh" khi đăng những bài viết về anh. Trong đó, bài phỏng vấn Nói tất cả về tôi của nhà văn Nhật Bản Shima Chitose với nam diễn viên hồi cuối thập niên 1990 được nhiều người chia sẻ vì thể hiện nhiều nét tính cách của anh. Nội dung cuộc nói chuyện được đưa vào cuốn sách Thời gian của Trương Quốc Vinh, xuất bản ở Nhật năm 2004. VnExpress☂ lược dịch tự sự của Trương Quốc Vinh về gia đình, bạn bè, sự nghiệp.
♏Nhà tôi thuộc hình mẫu điển hình của gia đình trung lưu Hong Kong. Cha tôi là thợ may có tiếng, từng may đồ cho Marlon Brando. Vì thế, có giai đoạn ông kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng cha lớn lên ở Trung Quốc đại lục, không tin tưởng người Hong Kong lắm, vì thế ông dồn tiền gửi về đại lục. Tới Cách mạng Văn Hóa, tất cả tài sản của ông hóa thành tro bụi.
🤪Tôi chẳng có ấn tượng gì với cha vì chưa từng sống chung lâu với ông. Cha mẹ rất bận. Họ thuê căn hộ gần chỗ làm để ở. Anh em tôi được gửi cho bà ngoại nuôi. Bà ngoại nhiều tuổi nên chúng tôi được bảo mẫu, chị Sáu, chăm sóc. Hồi nhỏ, chị hiểu tôi nhất. Chị là người phụ nữ vỹ đại nhất mà tôi biết. Chị trao đi toàn bộ tình yêu mà chẳng bao giờ cầu mong được đền đáp. Đối với ai chị cũng thế, đặc biệt là tôi. Người như chị Sáu, thật tiếc đến nay tôi không gặp được thêm ai nữa. Về già, chị sống trong căn nhà mà tôi mua cho chị. Chị mất năm 1990, khi ngoài 80 tuổi.
💛Tôi là con út trong 10 anh chị em. Nhưng anh ba, chị thứ tư và anh thứ chín mất từ bé, nên tôi còn sáu anh chị em. Anh em đông nhưng tôi và các anh chị cách biệt tuổi tác lớn nên chẳng mấy khi chơi với nhau. Hồi bé, tôi chẳng có mấy niềm vui. Nếu hỏi điều gì làm tôi vui vẻ trong hồi ức về tuổi thơ, tôi chẳng nghĩ ra được điều gì.
🎉Hồi đó, tôi là đứa trẻ hơi kỳ quặc, không giống trẻ con. Tôi ít nói, chẳng bao giờ người ta để tâm đến tôi, quan tâm đến sự tồn tại của tôi. Không biết có phải bẩm sinh không, tôi luôn thấy cô độc, không có ai để giãi bày. Cha mẹ chẳng bao giờ cho chúng tôi chơi những trò như thả diều, chơi bài như trẻ xung quanh. Có lẽ họ muốn chúng tôi trông có vẻ như trẻ con ở tầng lớp cao hơn trẻ con láng giềng.
🏅Có lẽ, duyên phận giữa tôi và cha mẹ quá mong manh. Ấn tượng của tôi về cha chỉ có một lần, dịp Tết âm lịch. Cha về nhà ở năm ngày nhưng trong đó ba ngày ngủ li bì vì say rượu. Vì thế tôi không hiểu tình thân trong những gia đình khác như thế nào. Cha tôi mất năm 1989, lúc đó tôi đang có lịch trình liveshow, không gặp cha lần cuối. Thực sự duyên phận quá mỏng.
🐼Hồi ức của tôi về mẹ sâu đậm hơn. Năm 1988, tôi đón mẹ về ở cùng mình, bà ở chỗ tôi hơn nửa năm. Nhưng mà, tôi ở một mình quen rồi. Trước đây hai mẹ con không mấy thân mật nên lúc mới về cùng, tôi cũng không cảm nhận được tình cảm sâu sắc. Tôi muốn rút ngắn khoảng cách với mẹ nhưng rốt cuộc, điều tôi mang lại cho mẹ, chỉ là tiền, vật chất. Vì thế, có vẻ mẹ cũng không vui.
ꦅLúc đó, tình cảm giữa mẹ và bố tôi rạn nứt. Mẹ rất yêu bố nhưng bố tôi chẳng bận tâm về mẹ. Mẹ tôi mất năm 1998. Khi mẹ qua đời, tôi mới nhận ra mẹ có ý nghĩa lớn lao với mình, tôi rất biết ơn mẹ.
🌸Ngày tổ chức tang lễ cho mẹ, cánh truyền thông đua nhau đưa tin về bạn tôi, anh Đường Hạc Đức. Tôi thấy họ không tôn trọng người quá cố. Tôi là người của công chúng, người khác viết về tôi thế nào tôi không can thiệp nhưng tôi không thể chịu đựng được việc anh chị tôi, bạn bè tôi cũng bị người ta viết sai sự thật. Tôi rất muốn bảo vệ họ.
𝓰Anh Đường là người hiểu tôi nhất. Với anh ấy, tôi có thể nói tất cả. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, mẹ tôi là mẹ nuôi của anh Đường. Cả đời này tôi biết ơn anh ấy. Khi chưa nổi tiếng, có lần vì xảy ra chuyện, tôi cần gấp một khoản tiền. Đó là giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời tôi. Anh ấy không nói gì, thầm lặng tìm cách gom tiền cho tôi. Sau này tôi mới biết vì thế, vài tháng liền anh ấy chỉ ăn hộp cơm rẻ tiền nhất. Trong lúc khó khăn, chỉ có anh ấy đối xử tốt với tôi như thế. Với tôi, anh ấy rất đặc biệt, rất quan trọng.
🤡Tôi rất ghét khi truyền thông viết bóng gió về quan hệ giữa chúng tôi. Tôi thì không sao, nhưng anh ấy chỉ là một nhân viên bình thường. Anh ấy bị ký giả bám theo khắp nơi để chụp ảnh, đến nỗi đi làm cũng không xong. Tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy.
🥃Tôi nghĩ tính cách tôi khá hợp làm việc liên quan nghệ thuật, không hợp làm công việc cố định. Nhưng năm 1989, tôi nghỉ ca hát vì cảm thấy chán làm ngôi sao. Quy tắc trò chơi quá khắc nghiệt. Lúc đó tôi thường bị so sánh với Đàm Vịnh Lân. Môi trường truyền thông viết không lành mạnh, chuyện nhỏ cũng bị xé ra to. Lúc đó tôi còn khá trẻ con, thường tức giận nếu báo chí đưa tin về những điều tôi không thích. Vì thế tôi không muốn làm ca sĩ, mong được sống yên tĩnh, sang Canada sống.
Nhưng chưa đầy một năm, tôi lại về Hong Kong... Dường như tôi còn thiếu điều gì. Tôi mới 33 tuổi, quá sớm để trốn về đồng quê sống ẩn dật. The Unbearable Lightness of being (Đời nhẹ khôn kham🎉), cuốn sách của Milan Kundera, bạn đọc chưa? Tâm trạng tôi lúc đó như thế. Ngày nào cũng làm các việc giống nhau. Xung quanh không có người bạn yêu, không có ai quan tâm bạn. Sống như thế quả thực tự do, nhàn nhã. Nhưng như vậy, giá trị sống của tôi thế nào? Thu hoạch lớn nhất tôi nhận được khi ở Canada là, tôi biết thực ra, mình vô cùng yêu công việc.
Trương Quốc Vinh là nghệ sĩ xuất chúng của nền âm nhạc, điện ảnh Hoa ngữ, có ảnh hưởng sâu rộng tại châu Á. Nhiều tác phẩm âm nhạc, điện ảnh anh tham gia thành công cả về thương mại lẫn nghệ thuật, như Happy Together, Thiện nữ u hồn, A Phi chính truyện, Yên chi khâu, Bá Vương biệt cơ... ♒Nghệ sĩ tự tử ở tuổi 47, sau thời gian dài mắc bệnh trầm cảm.
Nghinh Xuân