Người gửi: Đông Bùi
Gửi tới: Ban Thế giới
Tiêu đề: Tuấn ơi... sao mà đau đớn quá...!
Tôi đang khóc đây, cũng lâu lắm rồi nước mắt tôi không rơi vì sự chai sạn với cuộc sống, vì sự bầm dập do bon chen, ganh ghét, đố kỵ. Tôi tập cho tôi sự cứng rắn, lì lợm trước tất cả sự việc diễn ra trước mắt, không buồn cho ai và cũng chẳng vui vì ai, trừ những người thân yêu trong gia đình tôi.
Thế nhưng hôm nay tôi lại khóc, thật ra tôi đã cố né không đọc bài viết về Tuấn từ những ngày đầu tiên, nhưng cũng là sinh viên du học nước ngoài, tôi xót xa vô cùng khi nghĩ đến chuyện của Tuấn. Cảm giác ngày đầu đến xứ lạ, chán nản và nhiều điều thất vọng, nhiều nỗi lo và đe dọa. Tôi đọc ngay cẩm nang dành cho người mới đến Mỹ. Sao mà nhiều cái phải đề phòng thế?
Nhưng chuyện của Tuấn hôm nay làm tôi lo sợ thực sự, cái tâm của con người mất đâu rồi? Người thân cô, thế cô sao không được bảo vệ mà lại có thể bị tấn công đến chết? Đau đớn lắm khi thân ta đổ máu, cô đơn lắm khi bị bỏ lại trên đất lạnh, uất ức lắm khi không hiểu vì sao phải từ bỏ cuộc sống này... Tôi tìm đọc tất cả bài viết về Tuấn và cảm giác nghẹn thở, đau ngực và tôi khóc...
Mong rằng những giọt nước mắt của tôi sẽ sưởi ấm thân Tuấn ở bên kia thế giới. Ba mẹ tôi chắc cũng thắt lòng lo cho tôi ở xa, anh chị tôi chắc cũng hồi hộp từng ngày khi tôi chưa về, các cháu tôi chắc cũng mong ngóng ngày tôi trở về vui vầy, đoàn tụ. Nhưng mẹ của Tuấn, chị của Tuấn đã mất Tuấn thật rồi. Đau đớn lắm thay.
Tôi xin mạn phép đề nghị các ban ngành có chức năng soạn thảo thư kiến nghị gửi tới tổng thống Nga. Chúng tôi, những người thương yêu Tuấn, sẽ cùng ký tên, đòi công lý cho Tuấn và gia đình, và làm tiền lệ cho những sinh viên Việt Nam du học ở các nước không bao giờ rơi vào tình huống thương tâm này.