Tôi 26 tuổi, con trai hơn một tuổi, bản thân ở nhà chăm con sáu tháng đầu đời. Từ khi sinh ra, con rất bám mẹ, cho đến khi tôi bꦡắt đầu đi làm lại. Con quấy khóc vì xa mẹ, chưa quen, đến những ngày sau đó con quen dần nhưng nhớ và thấy mẹ về là theo. Rồi con lớn lên, tôi đi làm về con ít theo hơn, chỉ khi cần ti mới bám mẹ, ngoài ra chủ yếu con theo bà nội. Vì biết con không theo mình nhiều nê🌠n tôi cũng kệ, để bà bế, mình làm việc cho dễ dù hơi tủi thân. Bà và mọi người hay nói rằng không hiểu sao con nhà này không thèm theo mẹ, mẹ đẻ ra mà nó có thèm theo đâu. Tôi nghe vậy càng tủi thân. Biết là con không theo mình sẽ nhàn hơn, nhưng nói con không thèm theo mẹ, tôi cứ có cảm giác con ghét mình hay gì đó.
>> Sống chung với nhà chồng mà tôi như ở tù
Tôi hỏi một số người, họ bảo mẹ đi làm cả ngày rồi, con phải theo người ở nhà là đúng, có gì lạ đâu. Mẹ chồng không nghĩ vậy, bảo người ta cũng đi làm💟 về còn vẫn theo mẹ. Tôi đọc đâu đó bình luận của một vài người, nói là con nít sẽ theo người nào hay cưng nựng chúng. Con tôi theo bà vì bà hay cưng chiều. Cháu ngoại bà vẫn theo mẹ nó là vì bà cả ngày bế con tôi nhiều, bế cháu ngoại ít, cháu chỉ theo khi mẹ không có nhà. Tôi cảm thấy mình bị xa lánh, ghét bỏ, phải làm sao để không phải suy nghĩ nữa? Mong được các bạn chia sẻ.
Ngọc
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc