Đã bao giờ bạn🀅 thấy tự ti đến mức không dám lấy vợ? Đã bao giờ bạn thấy cuộc sống bế tắc đến mức dành dụm cả năm vẫn không dư ra được đồng nào? Đã bao giờ bạn mất phương hướng, không biết sắp xếp tương lai mình như thế nào?
Xin hãy dành ra vài phút để lắng nghe câu chuyện của tôi. Vì tôi cũng từng như vậ꧟y.
Gánh nặng kinh tế khiến tôi không có tiền tiết kiệm
Gia đình tôi sꦍống ở một tỉnh miền núi nghèo khó. Để tôi có tiền đi nhập học đại họ✨c, bố tôi phải bán một con bò. Suốt những năm tháng đại học, tôi đi làm thêm và vay vốn ngân hàng cho học sinh sinh viên để nộp học phí và chi tiêu, không có sự trợ giúp từ gia đình.
Dưới tôi có bốn em, dù nhà nghèo nhưng anh em tô💟i đều rất ham học và xác định đây là con đường duy nhất để mình thay đổi cuộc đời. Tôi ra trường thì lần lượt hai em kế tiếp ꦛđi học, một đứa học Đại học Tây Bắc ở Sơn La, một đứa học Cao đẳng Y Dược ở Hà Nội.
Là anh cả trong gia đình, tôi thay bố mẹ lo cho các em. Số lương ít ỏi tôi chia thành ba phần: một phần lo c꧒ho tôi, một phần lo cho hai em và mộꦐt phần trả nợ khoản vay từ thời sinh viên, thỉnh thoảng gửi về nhà hỗ trợ bố mẹ.
Cứ thế, các em tốt nghiệp đi làm cũng là lúc tôi đã mấp mé🌌 tuổi 30. Lúc này tôi cũng có người yêu. Người yêu kém tôi 2 tuổi, cũng đã 28 nên em muốn nhanh chóng tiến tới hôn nhân. Nhưng nhìn lại mình đã 30 mà không có gì trong tay, không dư ra được một đồng tiết kiệm, tôi thật sự không dám tính đến hôn nhân với hai bàn tay trắng.
Trong một lần trò chuyện với một người bạn chung của cả hai, khi tôi nói về việc mình chưa muốn kết hôn lúc này vì lý do kinh tế, người bạn đó đã nói một câu khiến tôi rất buồn: "Ông đi làm gần 10 năm rồi mà ไkhông tiết𓆏 kiệm nổi đồng nào để lấy vợ sao?".
Bước ngoặt để đi đến quyết định mua nhà
Nếu nói về điều may mắn trong cuộc đời tôi, có lẽ điều may mắn đó mang tên em. Trong suốt thời gian đó, em vẫn chấp nhận ở bên động viên và chờ đợi tôi. Em cũng hết lòng thuyết phục bố mẹ để tin tưởng tôi, em nói với bố mẹ rằng tin tôi là người đ𒅌àn ông sống cꦑó trách nhiệm và chí tiến thủ, có thể lo được cho tương lai của em. Đây chính là nguồn động lực lớn lao nhất để khích lệ tôi.
Có một câu nói tôi rất tâm đắc là: "Đi từ 0 đến 1 là khó nhất vì 0 nhân với bao nhiêu cũng bằng không. Đi đꦜược từ 0 đến 1 thì chặng đường tiếp theo sẽ phát triển rất nhanh vì một nhân số nào sẽ bằng chính số đấy".
Ở tuổi 30, tôi mò mẫm đi từ số 0 lên số 1. Ngày đi làm công ty, tối đến, tôi tranh thủ c🥀hạy grab, đi ship hàng, cứ việc gì🗹 lao động chân chính làm ra tiền là tôi làm. Sau một năm, tôi tiết kiệm được gần 200 triệu đồng. Chúng tôi quyết định kết hôn.
Các bạn biết không, người chủ động cầu hôn lúc đó là vợ tôi, vào đúng ngày sinh nhật, em nói với tôi rằng hãy kết hôn đi, rồi cả hai cùng nhau xây dựng cuộc sống ổn định, chứ cứ đợi ổn định mới cưới thìꦡ biết đến bao giờ.
Thời điểm đó là đầu năm 2021. Vì dịch Covid nên lễ cưới tổ chức đơn giản với sự góp mặt ✱của hai bên gia đình và một số bạn bè thân thiết. Tôi hạnh phúc vì cưới được người vợ tuyệt vời là em.
Sau khi kết hôn, gộp cả tiền tiết kiệm của hai đứa và tiền, vàng cưới, chúng tôi có gần 400 triệu đồng. Tất nhiên số tiền này không đủ để mua nhà thành phố, tôi bàn với em✱ đi mua đất ở quê.
Ở quê tôi thời điểm đó đất còn r🍸ẻ, một miếng đất mặt đường 1.000 m2 sổ đỏ chỉ khoảng 500 triệu đồng. Chúng tôi vay mượn thêm bạn bè, mua cho mình một mảnh đất mặt đườ𒁃ng quốc lộ, nếu sau này không thể mua được nhà thành phố, vợ chồng cũng có miếng đất để xây nhà ở quê.
May mắn thời điểm đầu năm 2022 giá đất lên đỉnh điểm, mảnh đất của chúng tôi chỉ chưa đầy một năm đã được chào mua với giá 1,1 tỷ đồng. Lúc này vợ tôi cũng đang mang thai đứa con đầu lòng. Sau nhiều đêm su♑y nghĩ, tôi 🗹quyết định bán miếng đất đó để mua nhà thành phố, có chỗ ở rộng rãi cho vợ con.
Ban đầu vợ 💛không đồng ý vì mảnh đất ở quê còn có cơ hội tăng nữa, trong khi 1,1 tỷ đồng cũng không đủ để chúng tôi mua nhà thành phố, bắt buộc phải vay mượn thêm trong khi thời gian tới vợ sẽ nghỉ việc ít nhất 6 tháng để chăm con. Nhưng tôi cho rằng tài sản dù nhiều đến đâu mà cuộc sống không thoải mái thì cũng không có ý nghĩa. Tôi thà đánh đổi tiềm năng tăng giá của mảnh đất ở quê, để đổi lấy một ngôi nhà che nắng mưa cho hai vợ chồng, để con được sinh ra trong ngôi nhà của mình mà không phải cảnh phòng trọ chật chội. Còn về số tiền cần vay thêm, tôi quyết định sẽ mua nhà với tài chính từ 1,5 tỷ đồng trở xuống, như vậy khoản vay không quá lớn so với giá trị tài sản, tôi cũng không bị áp lực quá nhiều về việc trả nợ.
Cuối cùng, gia đình tôi chọn mua một căn hộ cũ giá 1,5 tỷ đồng gồm hai phòng ꦛngủ. Cho đến nay, chúng ༺tôi hạnh phúc với quyết định của mình.
Từ một người không dám lấy vợ vì mặc cảm tài chính. Đến nay ở tuổi 33 tôi đã có nhà, có vợ, có con. Mặc dù cuộc sống p𒁃hía trước còn nhiều khó khăn, tôi tin rằng mình đã có những tài sản quý giá nhất, mọi khó khăn khác chỉ là thử thách và chắc chắn tôi sẽ vượt qua.