Tôi hơn em anh Tùng một tuổi, sinh năm 1991, chưa may mắn như em của anh và vẫn mong một người vợ tố💫t để bù đắp. Tự nhủ sau này sẽ không bao 𝄹giờ dạy con cái mình bằng đòn roi vì đời bố nó đã quá khốn khổ rồi.
Tuổi thơ tôi phải gọi là bất hạnh, đòn roi ăn nhiều không kể đâu cho hết. Tôi thấy bản thân trong hình ảnh em của tác giả. Anh không thể nào hiểu được những đứꦉa trẻ bị đánh đập như chúng tôi trong lòng đau đớn như thế nào đâu, lắm lúc tôi muốn chết đi cho rồi.
Hồi tôi học mẫu giáo, bà ngoại làm cỗ có con g𒁃à, thương tôi bà để dành cho cái đùi. Trước khi đi học, tôi la to giữa nhà: "Phần con cái đùi gà nhé", học về thấy chị họ ăn mất cái đùi gà nên khóc. Trẻ con mà, có biết gì đâu, vậy mà bố tôi cho ăn ngay trận đòn thừa sống thiếu chết chỉ vì nghĩ tôi mất dạy. Tôi khi đó 5 tuổi, bị tát cho một cú giữa mặt mà mấy ngày sau không mở mắt nổi. Trận đòn đó đau đến nỗi 25 năm trôi qua mà tôi nhớ lại vẫn rơi nước mắt.
Lên cấp một luyện chữ, tôi viết xấu, bố mẹ thay phiên vụt hai tay tôi, đến bữa cơm cầm cái thìa mà run run. Học bài, làm bài sai là tôi bị đánh vào đầu, cầm tai xách ngược lên, sau mỗi buổi học đầu lúc nào cũng sưng mấy chỗ. Tôi học lớp 5, nhà ngoại có giỗ, vui quá mà quên đi học, mẹ đánh vào đầu mấy cái xong đạp cho vài cú ngã lăn vào bụi kẽm gai mà không hiểu sao tôi chưa bị uốn ván, nghĩ chẳng thiết sống. Cấp một học dễ, lúc nào cũng được học sinh giỏi nhưng điểm không tối đa, có bữa bài làm đúng nhưng tôi trình bày c𓆏hữ xấu tệ, cô giáo trừ một điểm còn 9, về nhà lại bị đánh bầm dập, bố mẹ đánh cho sướng tay nên dùng hết sức.
Lên cấp hai tôi bị đánh nhiều hơn nữa. Lớp 8, có lần nhà hàng xóm có một cô mất, nhà bên đó lại bỏ hoang khôngꦅ ai ở, lỡ tay làm rơi áo quần đang phơi sang nhà cô đó. Bố bắt sang lấy về mà tôi sợ ma, mãi không dám đi, thế là bị tát mấy tát hoa mắt, chảy cả máu mũi, mấy bạn của bố đang chơi ở đấy ra cản mà không nổi. Lên lớp 11, thấy các bạn ăn sirô đá bào và cây chả cuốn xịt tương ớt bên hông trường, tôi về xin được ăn, mẹ úp nguyên trái dưa hấu vào mặt và nói: "Mày có thiếu thốn gì không". Hận lắm chứ! Sau thấy trong túi quần của mẹ lúc phơi đồ có tờ 20 nghìn đồng bèo nhèo, tôi ngây ngô lấy luôn, nghĩ số tiền cũng bé mà có thể mua được mấy lần đá bào. Tôi mua ăn rồi bị thằng bạn mách bố, bạn biết tôi ở nhà bị đòn như cơm bữa, lại ghét tôi vì tội lầm lì ít nói. Bố truy cho bằng ra tiền ở đâu mua đá bào rồi đánh tôi như kẻ thù. Bố quất vào chỗ thắt lưng tôi và chỉ đánh đúng chỗ đấy, tôi đau không tả nổi. Tôi đổ bệnh 2 tuần liền mà vẫn cố nhịn đau không cho ai biết, chỉ có bà thương tôi nhưng đã mất lâu lắm rồi.
Lên đại học, học lực của tôi chỉ khá. Năm thứ tư đại học, tôi làm mấ🎉t cái laptop, vậy mà bố mẹ thi nhau chửi đánh, vu cho tôi đem bán lấy tiền đàn đúm, trong khi tôi rất ít đi chơi, ít nói, không đàn đúm hay gì cả.
Tôi về phòng khóc ướt hết gối, nằm mê mệt mấy ngày trời nhưng không một ai quan tâm. Có giai đoạn tôi trầm cảm nặng, không nói chuyện với ai, họ hàng không hiểu chuyện nên cho rằng tôi sống không biết bà con. Giờ tôi🗹 với bố mẹ không biế𒅌t nói chuyện gì, nhiều khi nhìn bố mẹ mà thấy xa lạ. Không hiểu trong lòng bố mẹ có thương thằng con này không? Nếu không thì họ sinh tôi ra làm gì? Mong có người vợ tốt để bù đắp. Thật sự tim tôi tan nát từ rất lâu rồi.
Hưng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.