Hôm nay tôi nhận được kết quả xét nghiệm ADN huyết thống một trong hai bé sinh đôi của mình. Tự nhủ mình bình thản đón nhận mọi việc vì còn gì đâu để mất, nhưng tâm trạng lại lo lắng và hoan꧟g mang. Đọc tới kết luận 99,99% có quan hệ huyết thống cha con, mắt tôi chợt cay, chợt nghẹn, suýt khóc như khi nghe con cất tiếng khóc chào đời mấy năm trước. Tự thở phào, cảm thấy lòng nhẹ đi khá nhiều sau những ưu phiền bao ngày qua.
Tôi 🌞43 tuổi, vợ 35ಌ tuổi, kết hôn từ cuối năm 2011, chậm con cái. Thể trạng tôi thuộc dạng bình thường, vợ thì sức khỏe hơi yếu, thỉnh thoảng bệnh nhẹ lặt vặt nhưng khá dai dẳng. Vài năm đầu, có thai hai lần, lần đầu sau ba tháng thì mất, lần thứ hai tầm bốn tháng là mất con. Bước qua năm 2018, vợ tôi lại mang thai. Cả hai vô cùng mừng rỡ, rút kinh nghiệm, cố gắng chăm sóc và theo dõi rất kỹ, thậm chí hạn chế cho vợ hoạt động, di chuyển để giữ con. Thai tầm được hơn ba tháng, qua lần siêu âm thứ hai, bác sĩ bảo phát hiện có thêm một tim thai nữa, niềm vui của vợ chồng tôi dâng lên gấp bội.
Nhưng cuộc sống mang đến hạnh phúc cũ♕ng kèm theo nhiều điều để lo lắng. Tới thai kỳ tháng thứ năm, sáu, bác sĩ chuẩn đoán bảo bị hội chứng "truyền máu song thai" nên một bé phát triển nhiều, bé còn lại tiên liệu không ổn. Thôi thì cứ theo lời bác sĩ, bổ sung dinh dưỡng, tiếp tục dưỡng thai. Tới qua giữa tháng thứ bảy, thai phát triển không tốt. Vợ tôi phải nhập viện truyền nước biển hơn ba tuần, sau cùng bác sĩ tiên liệu xấu. Tôi làm căng, phải làm thủ tục chuyển viện cho vợ về Từ Dũ, chờ khám, bác sĩ khám và hướng dẫn. Sau khi siêu âm, bác sĩ bảo khả năng cao một bé bị down, một bé dị tật không có mũi, chỉ định mổ ngay. Thời điểm này thai kỳ được khoảng 32 tuần.
Ra khỏi phòng siêu âm, vợ khóc như mưa, tôi cũng hoàn toàn suy sụp, tâm trạng rối bời. Đưa vợ lên phòng mổ xong, tôi thẩn thờ, lòng rối bời, tự nhủ có lẽ còn chút hy vọng nào đó. Sau vài giờ trông ngóng, có tin báo một bé lớn 2,2 kg ổn định, tự thở yếu được, chờ trong phòng ổn định mới cho ra sau, một bé nhỏ một kg, yếu ớt phải nằm lồng ấp. Sáng hôm sau, bé lớn và mẹ được đưa ra. Nhìn con khóc oe oe, lòng tôi cảm thấy hạnh 🐼phúc làm cha lớn ghê gớm, người nghẹn ngꦇào. Phần bé còn lại, sau hai tuần ra vô khu đặc biệt, cũng được đón ra ấp theo chương trình chuột túi của bệnh viện. Sau gần bảy năm trông ngóng, cuối cùng vợ chồng tôi cũng có được hai bé. Tuy thuộc dạng không phải thật mạnh khỏe, kém phát triển nhưng tôi cảm thấy cuộc sống khá tốt đẹp và quá hài lòng với những gì mình đang có.
Gần 12 năm chung sống, tôi là lao động chính trong gia đình, công việc bình thường, thu nhập tạm gọi là đủ chứ không dư dả gì. ﷽Vợ tôi chủ yếu làm nội trợ. Vì sức khỏe không tốt nên xin vào khu công nghiệp làm vài tháng, sức khỏe không đáp ứng được nên phải nghỉ. Thêm vài lần tự kinh doanh như gội đầu, làm tóc tại nhà không ổn nên cũng dẹp. Tôi không kỳ vọng gì cao ở năng lực của vợ, nghĩ mình là đàn ông, phải gồng gánh cho cả vợ. Sức khỏe vợ không tốt, thôi thì ở nhà làm nội trợ, có con cái thì thêm việc chăm sóc con nữa là đủ.
Áp lực từ hai đứa con ngày càng lớn, cả hai tăng động, chậm phát triển, bé nhỏ suy dinh dưỡng nặng do không hấp thu được. Chăm sóc hai con ngày càng cực, chi phí cho hai bé khá nhiều so với thu nhập của tôi. Vợ ngày càng cộc cằn, cục súc, khác hẳn ngày xưa. Tôi lao đi làm làm kiếm thu nhập về trang trải cuộc sống. Vài đợt mâu thuẫn giận hờn, trong n🌺hững năm qua, vợ bế hai bé về ngoại, rồi tôi xuống đón về nội. Nhiều lần như vậy rồi.
Đầu tháng 9/2022, lại có mâu thuẫn kiểu mẹ chồng nàng dâu, tôi cố can ngăn mà không được. Vợ lại quyết định dẫn hai bé về ngoại. Tôi quyết tâm giữ bé lớn lại vì đã tìm được trường học phù hợp với bé. Vậy là vợ tôi dẫn đứa nhỏ về quê ngoại. Tôi vẫn gửi tiền để vợ chăm lo cho con dù không nhiều. Thật sự tôi không muốn gửi nhiều, muốn để vợ va chạm với khó khăn trong cuộc sống về áp lực kiếm tiền, kiếm việc làm, để trở nên tốt ♛hơn và đồng lòng, chung tay với tôi hơn. Được chừng tháng, tôi nghe vợ bảo bữa nào bé không học thì ở nhà ngoại giữ, còn vợ đi tiếp thị thực phẩm chức năng ở quê.
Gần tết, vợ bảo tết đưa bé lớn về ngoại chơi vì nhớ con, gửi tiền để vợ sắm quần áo cho các bé. Tôi cảm thấy có chút hy vọng để kéo cuộc sống về bình thường. Ngày tết, tôi về ngoại thăm vợ, dẫn con lớn về. Vợ hết sức bình thường, vui vẻ. Chuyện vợ chồng cũng bình thường. Ăn tết xong, tôi lại đưa bé lớn về Sài Gòn để con đi học tiếp. Về tầm mười ngày, nhớ có bữa là ngày nghỉ, tôi liên hệ gọi cho vợ mãi để con gặp mẹ nhưng không được. Tôi còn nhắn ghẹo vu vơ "bộ em có bồ rồi hả?". "Ông khùng hả, ai thèm một đứa có chồng và hai con" - ღvợ trả lời vậ🌸y, tôi đọc cũng phì cười. Thật ra tôi cắm đầu đi làm là chính, không để ý mấy chuyện kiểu như tình cảm này nọ. Tính tôi vậy, ra đường thậm chí có cô nào vọt qua, tôi chẳng thèm ngó coi mập hay ốm.
Công việc qua tết đột nhiên nhiều lên ghê lắm. Tôi bàn với vợ đưa con lớn về cho vợ chăm sóc, cho đi học dưới quê luôn để tôi tập trung làm kiếm tiền nhiều hơn. Tôi bảo vợ nghỉ làm công việc hiện tại, vì thật ra đi làm cũng không được bao nhiều tiền, bỏ thời gian chăm sóc cho con đi, tôi cố gửi tiền về nhiều hơn. Vậy là chốt, sau đó tôi đưa con về với vợ ở bên ngoại. Tôi về Sài Gòn tiếp tục kiếm sống, khi nào rảnh vài ngày thì chạy về 𓆉thăm vợ con. Đúng 1/4/2023, vợ chụp hình giấy khám thai cho tôi xem và báo tin vui là nhà sắp có thêm thành viên mới, thai được tầm hơn ba tháng. Tôi mừng lắm, bảo có thêm đứa nữa thì anh ráng làm thêm chút, em cố ཧchăm sóc con là được.
Đầu tháng 7/2023, tôi bảo vợ mấy nữa con nghỉ hè, dẫn về nội chơi cho nội đỡ nhớ. Tôi cũng tiện tính là để làm hòa cho con dâu với mẹ chồng. Bà ngoại cùng vợ tôi, đứa cháu nhỏ và hai con lên chơi. Bà nội nhìn thấy bụng bầu hết hồn mới hỏi bà ngoại, bà ngoại tủm tỉm cười. Tôi muốn cho mẹ bất ngờ nên không báo trước. Chơi tầm một tuần, vợ🉐 đưa các con về quê lại. Đầu tháng 8/2023, vợ nhắn tin bảo tôi gửi thêm tiền để m✃ua ít đồ đạc chuẩn bị sinh con. Tôi bảo, còn sớm lắm. Cái giấy khám thai hôm trước bảo dự sinh tới đầu tháng 11, có sinh sớm tí cũng tháng mười mà.
Một ngày qua giữa tháng 8/2023, tôi đang đi làm ở Phước Hải, chiều vợ gọi bảo nhập viện, bác sĩ bảo tim thai yếu nên phải mổ luôn. Tôi lo lắng tột độ. Tầm ba tiếng đồng hồ sau, cỡ chập choạng tối, chị bà con gọi tôi bảo sinh em bé xong rồi, bé đã được bế ra, mẹ tạm thời vẫn còn nằm trong phòng hồi sức. Tôi hỏi em bé nặng được bao nhiêu, chị bảo nặng 2,7 kg. Tôi hoang mang vô cùng. Tôi hỏi nặng bao nhiêu vì nghĩ sinh quá sớm, nhỏ xíu, yếu ớt như hai đứa anh sinh đôi củaﷺ nó. Tôi cứ nghĩ con sinh quá non còn nằm trong phòng hồi sức tích cực gì đó chứ sao được đưa ra. Tôi cảm thấy bất an, nhờ người làm giúp để nghỉ buổi tối. Chị dâu của vợ tôi vào thay ca rồi g𒀰ọi tôi: "Chúc mừng em lên chức lần nữa", mở camera cho tôi nhìn mặt em bé khóc oe oe.
Sau khi cúp máy, tôi bấn loạn, ngồi nhẩm tính, cảm thấy bất thường và không hợp 🥃lý chút nào. Theo tôi tính, thai tầm hơn 28 tuần, nếu vậy bé yếu lắm, khó giữ được, còn giữ được cũng đâu cho ra phòng sớm thế này. Tôi lên mạng tìm hiểu trọng lượng trẻ sơ sinh, em bé ở tuần 28-29 tầm 1,5 kg thôi, còn em bé nặng 2,7 kg phải từ 36 tuần trở lên nếu phát triển tốt. Đất trời sụp đổ, tôi vô hồn. Ch🧸ờ tối xong việc lên xe về Sài Gòn, tôi đặt vé xe về quê sớm. Tầm 11 giờ trưa xe về tới bến, tôi không về nhà ngoại, đi thẳng qua bệnh viện mà không gọi hay liên lạc gì trước. Tôi hỏi mấy cô y tá báo tên sản phụ rồi được hướng dẫn tới phòng. Vào phòng, chị dâu của vợ đang trực ở đó. Vợ tôi và em bé đang nằm đó. Chẳng biết nói gì, cứ ậm ừ ậm ừ. Rồi tôi buột miệng hỏi thẳng vợ: "Lúc em sinh, bác sĩ bảo em bé được bao nhiêu tuần?". Vợ không nhìn thẳng tôi, nói kiểu chột dạ "sắp 29 tuần". Tôi thấy bà chị trong phòng kiểu cười cười.
Tôi bỏ xuống căng tin bệnh viện ngồi nghĩ ngợi chút rồi quay lên phòng. Khi bà chị ra ng💮oài, phòng còn hai vợ chồng và em bé, tôi bảo: "Em có điều gì m🉐uốn nói với anh không?". Vợ im lặng. Tôi gào thét trong đau đớn, cố để tìm câu trả lời: "Tại sao em không nói gì hết, không trả lời bất cứ câu hỏi gì?". "Em sai rồi, nói gì nữa", vợ bảo vậy. Câu chuyện có lẽ quá dài dòng, tôi không phải người văn hay chữ tốt, làm thiên về kỹ thuật, con người cũng khô khan. Những quyết định của tôi sau khi rời khỏi bệnh viện: nói thẳng với mọi người xung quanh, nói thẳng với mẹ vợ và dẫn hai con về Sài Gòn để nuôi dạy và chăm sóc. Tôi đang chờ nộp đơn ly hôn, lòng rối bời. Giờ tôi chỉ sống vì các con của mình thôi.
Quốc Duy
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc