Tôi sin♉h ra trong một gia đình nghèo khó nên cả bố và mẹ đều đi làm ăn xa. Bố mẹ đã để tôi và chị ở cùng với ông bà. Ông bà có tuổi nên người duy nhất mà tôi có thể dựa dẫm lúc ốm đau và tâm sự những chuyện buồn vui chỉ có chị gá. Chị có dáng người mảnh khảnh, cao cùng với mái tóc đẹp.
Trong mắt tôi, chị đẹp một cách rất giản dị và trong sáng. Ở cái tuổi 18 của chị, con đường đại học rộng mở phía trước - một c🍎on đường trải đầy hoa hồng và tương lai tươi đẹp. Song, chị lại chọn việc nghỉ ꦕhọc để đi làm kiếm thêm thu nhập, phụ giúp ông bà và bố mẹ.
Công việc tuy vất vả, mệt nhọc nhưng🀅 chị vẫn chăm lo đầy đủ cho gia đình. Hàng ngày, chị chăm sóc ông bà, nấu nướng và lo cho việc học hành của tôi. Mỗi tháng, chị đưa ông bà đi khám bệnh. Nhiều lần nhìn chị mệt mỏi và ngồi trên chiếc ghế thở dài. Lòng tôi khi đó lại thấy thương chị biết bao.
Chị tuy nhỏ bé nhưng lại ꧋mạnh mẽ, chăm chỉ và đầy sức chịu đựng. Mỗi lần bố mẹ gọi điện về nhà, dù có đang mệt mỏi đến đâu, chị vẫn cố tỏ ra vui vẻ nói chuyện. Chị không bao giờ muốn để bố mẹ ở xa không phải lo lắng việc ở nhà. Lúc đó, tôi chỉ ước có thể hiểu chuyện và suy nghĩ chín chắn như chị. Tôi ước có thể chia sẻ với chị mọi thứ.
Trong lòng tôi, chị mãi là người chị đáng kính. Hình ảnh người chị nhỏ bé cùng giọng nói nhỏ nhẹ như một động lực, niềm tự hào và𝕴 tấm gương sáng để tôi nỗ lực hơn trong cuộc sống. Chị mãi là người co🍸n gái tuyệt nhất trong lòng em.
Gửi nghìnಞ lời yê🉐u thương đến người chị đáng kính của em!
Lê Thanh Mai