Tôi mồ côi từ bé. Tuổi thơ chỉ quanh quẩn bên bà nội. Bà là người nuôi tôi khôn l🧜ớn trưởng thành. Trước khi yên bề gia thất, tôi muốn có một 🥀căn nhà của riêng mình và đón bà lên sống cùng, vui hưởng tuổi già.
Bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn, khi ꦉấy tôi mới được 3 tuổi. Nghe mọi người kể lại, khi ấy có rất nhiều gia đình hiếm muộn đến xin nuôi tôi nhưng bà không đồng ý. Dù là ở vùng quê nghèo, bà đã bước sang tuổi xế chiều nhưng một mực giữ tôi lại vì sợ tôi sẽ bị đối xử không tốt khi ở nhà người.
Vì để tôi không bị thiệt thòi với chúng bạn, bà làm đủ mọi nghề, buổi sáng chạy chợ, chiều về lại mò cua bắt ốc. Bà từ chối sang nhà bác cả để ở lại với tôi. Để tôi có tiền đi học, bà phải nhịn ăn, nhịn mặc. Dù có những lần tôi hư bị bà đánh đòn nhưng cứ mỗi lần đánh xong, bà lại ô꧟m tôi vào lòng vỗ về. Vì mất bố mẹ từ khi còn bé nên mọi tình cảm của tôi đều dành hết cho bà.
Ngày bé chỉ nghĩ cố gắng chăm chỉ học tập để bà vui lòng, không phụ công vất vả của bà. Nhưng lớn lên một chút, tôi biết mình phải sống có trách nhiệm hơn. Tôi đã nghĩ đến ngôi nhà của riêng mình, sau đó sẽ đón bà lên sống cùng và ⛎phụng dưỡng cho bà lúc tuổi già.
Giấc mơ này đã được ấp ủ ♏từ năm 18 tuổi. Suốt bốn năm đại học, tôi vừa học vừa làm để bớt gánh nặng cho bà. Sau khi ra trường, vì thành tích học tập xuất sắc nên tôi được một công ty nước ngoài tuyển dụng với mức lương 20 triệu đồng một tháng. Công việc của tôi liên quan đến thiết kế đồ họa, ngoài giờ hành chính, tôi có nhận thêm các job ngoài, mỗi tháng cũng được thêm 10 triệu đồng. Trừ các khoản chi phí thuê trọ, ăn uống, mỗi tháng tôi tiết kiệm được 20 triệ✨u đồng.
Sau 3 năm cố gắng, số tiền tiế🌳t kiệm của tôi cũng được khoảng 600 triệu đồng. Tôi nghĩ đã đến lúc thực hiện giấc mơ mua một căn hộ nho nhỏ cho riêng mình. Dù số tiền này có thể chưa đủ nhưng tôi nghĩ có t🃏hể trả góp. Thay vì trả tiền thuê trọ thì tôi sẽ dành số tiền đó để trả lãi ngân hàng và mua nhà luôn.
Bây giờ bà đã bước sang tuổi 70𓃲, thời gian không còn nhiều nên ước mơ mua nhà của tôi cần thực hiện càng sớm càng tốt. Bà của tôi vốn sống đơn giản nên tôi nghĩ căn nhà của tôi không cần phải quá rộng, chỉ cần bên trong luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc của hai bà cháu.