Vân Dung và con trai. |
- Trở lại Hà Nội, chị cảm thấy thế nào?
- Thích lắm, ra đây được ở với bố mẹ, gặp bạn bè, đến cơ quan, đi diễn. Ở trong đó, Dung nhớ Hà Nội phát điên, thế mà ra đây, thì chẳng thấy nhớ nhà trong đó chút n🍸ào mới chết chứ, bởi chồng gọi điện ra ngoài này suốt🐽 rồi.
- Chị sẽ ở lại đây lâu dài chứ?
- Vì công việc của ông xã ổn định ở TP HCM 🍌mà Dung lại được Nhà hát Tuổi trẻ tạo điều kiện về thời gian nên hai mẹ con đành phải đi đi về về vậy. Giá vé máy bay ngày càng đắt lên, chẳng hiểu cát-xê có đủ trang trải tiền vé không.
- Cách diễn hài kịch ở Bắc rất khác trong Nam, vậy chị thích nghi như thế nào?
- Mình thường diễn ở sân khấu Phú Nhuận của chị Hồng Vân cùng anh Đức Hải, chị Cát Phượng... Mình phải tập làm quen với cách diễn trong đó, ví dụ, ngoài Bắc, khán giả sẽ cười khi nhìn hành động, nhưng ở trong Nam thì khán giả thích nghe tấu hài. Hồi mới vào, có những cái mình diễn thấy rất duyên dáng, thâm thúy thì khán giả chẳng cười gì cả, trong khi mình chỉ nói luyên thuyên thì họ cười rộ lên. Trong đó, sáng hò nhau tập, buổi tối đã diễn ngay rồi, chứ không như ngoài này, tập hàng tháng mới diễn. TP HCM là một thị trường sân khấu nhanh nhạy, họ thay vở liên tục, chịu bỏ tiền đầu tư. Bầu sô mời cả nhà tạo mẫu Minh Hạnh thiết kế, có bộ lên tới vài triệu đồng, chứ ngoài này thì hàng chục năm nay, traওng phục chẳng đổi mới gì cả.
- Chị nghĩ gì khi có ý kiến cho rằng nếu cứ chọc hài bằng giọng nhão nhoét và điệu bộ ưỡn ẹo mãi thì rất nhàm chán?
- Thật sự là nhiều lúc mình cũng sợ điều đó. Nhưng sau một thời gian vắng mặt trên sân khấu, mình sẽ vẫn diễn như thế để khán giả họ nhớ tới một Vân Dung ngày xưa. Còn thời gian sau, sẽ phải tìm tòi cái mới chứ. Trong Đời cười 4, Dung sẽ vào vai bà già đấy.
- Khi xem chị diễn, ông xã nhận xét như thế nào?
- Mỗi khi Dung hỏi: Em diễn hay không?, anh ấy đều bảo: Vô duyên, nhố nhăng. Anh Sơn nhà mình là người rất tinh, anh ấy mà góp ý thì không chệch tý nào. Ở đoàn, cả anh Chí Trung và chị Lê Khanh đều chịu những nhận xét của anh ấy cả.
- Chị ra Bắc đi diễn lại, anh ấy có phàn nàn không?
- Ở trong đó, Dung ít bạn bè nên buồn lắm, mỗi khi xem tivi thấy bạn bè diễn là lại dằn vặt chồng. Dung gọi điện than vãn với mẹ: "Trong năm vừa rồi, bạn bè con đi lên, phát triển được bao nhiêu, con thì cứ giậm chân một chỗ", mẹ Dung bảo: "Con còn đòi hỏi gì nữa, trong một năm, con được chồng, con, rồi nhà💮 cửa. Đó là 3 điều quan trọng nhất của người phụ nữ rồi". Nhưng quả thật là mình vẫn thấy buồn. Dung yêu nghề, nên ông xã ủng hộ mình đi diễn trở lại. Nhưng phụ nữ mà, đến lúc nào đó, cũng phải biết đường mà dừng lại thôi, chứ chồng bỏ thì... nguy.
- Cu Nhím mới được hơn 1 tuổi, vậy làm sao chị đi diễn xa được?
- Được cái thằng cu rất ngoan, nó như củ khoai ấy, vứt cho ai trông cũng được. Sáng ra, Dung cho nó ăn, ăn xong nó chơi một 🐓mình, đến trưa, lại cho ăn, xong nó lại chơi một mình đến tối. Dung nuôi con xổng xểnh lắm, nó đòi ăn ớt, cho ăn thử luôn. Nó lăn lê bò toài s꧙uốt ngày. Ra Hà Nội thì có ông bà ngoại trông, còn ở trong Nam, mỗi lần đi diễn thì bố nó trông, bố bận thì cho cu Nhím xuống xưởng của bố, các chú thợ ở đó trông.
- Ra Hà Nội chị sẽ lại tung tẩy như xưa chứ?
- Ôi không, ngày xưa thì thích đi quán bar, nhảy đầm như điên, buôn dưa lê suốt ngày, bây giờ chán mấy trò ấy lắm rồi. Trước mà đi ra khỏi nhà, thì phải đứng hàng tiếng đồng hồ trước gương để xem mặc gì, đeo hoa tai gì, đi giày gì. Từ lúc có thằng Nhím thì hầu như mình để mặt mộc suốt. Đi siêu thị thì túi trước túi sau nhưng chỉ mua đồ cho gia đình thôi, chẳng có quần áo, phấn son gì cho mình cả. Bây giờ, đi đâu chỉ🍰 muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà với con.
Thu Trang - Thu Hương thực hiện