Người gửi: Ngọc Lan,
Gửi tới: Ban Văn hoá
Tiêu đề: Vì sao tôi không thích phim Việt nam
Phải thừa nhận nội dung phim của HQ (như nhiều người vẫn nói) chỉ xoay quanh mối tình tay ba, tay tư và rồi kết thúc phim bao giờ cũng phải có 🐻người chết 🍰vì bệnh máu trắng hoặc tai nạn... nhưng tại sao phim vẫn lôi cuốn người xem cả đến rạp và trên truyền hình?
Tôi thấy lời thoại của phim rất gần gũi với đời thường nhưng lại có tính giáo dục cao, phim của họ không bao giờ lên gân cả về lời thoại cũng như diễn xuất, tôi thường rủ con gái tôi (năm nay 16 tuổi) xem phim HQ và trong lúc theo dõi nội dung bộ phim tôi thường hay giải thích cho cháu về những tình tiết hoặc nội dung phim đang nói về vấn đề gì. Thực sự phim HQ rất hay giống nhau về nội dung (như tôi đã nói ở trên) nhưng lại rất lôi cuốn người xem bởi các tình tiết trong phim và xử lý các tình huống thông minh, có tình✃ có lý của các đạo diễn. Xem xong bộ phim tôi đều cảm nhận được mọi chuyện trên phim đều như đã và đang xảy ra xung quanh cuộc sống của mình và cũng rút ra được cho mình những bài học.
Còn phim Việt, tôi không hề có ý muốn tẩy chay, các bộ phim ngày trước như Chung một dòng sông, Tiền tuyến gọi, Vợ chồng A Phủ.... bây giờ có dịp tôi vẫn xem lại. Nhưng còn xem những bộ phim của các nhà làm phim bây giờ tôi không thấy có sự hấp dẫn nào về hình ảnh, lời thoại, diễn xuất của diễn viên. Đã có lần, xem một bộ📖 phim VN trên truyền hình, có cảnh đạo diễn muốn tả cảnh một đôi tình nhân đang âu yếm nhau và máy quay đã đặc tả đôi bàn chân của người đàn bà đang nằm trên ghế salon, đầu bà ta đặt lên đùi tình nhân, con đôi bàn chân thì được đặc tả (máy quay cận cảnh phần nhìn ngược lại gan bàn chân) cứ đang ngọ ngoạy, bàn chân thì to, thô kệch... Tôi nhìn mà thấy ghê tởm quá và vội tắt máy thu hình luôn, vì 2 bàn chân ấy đâu có đẹp gì nhưng nó lại gây cho tôi 1 cảm giác... bẩn mắt quá và vẫn bị ám ảnh đên bây giờ. Vậy thử hỏi xem dù có yêu quý đến mấy điện ảnh của VN nhưng với cách thức làm phim như vậy thì ai còn có can đảm để xem nữa.