Đọc bài:"Sống với chồng t﷽ốt mà tôi vẫn chênh vênh đến ngạt thở", thấy giống với hoàn📖 cảnh của tôi, xin được chia sẻ cùng các bạn.
Vợ chồng tôi sống với nhau như hai người cùng phòng, chúng tôi cưới nhau được 8 năm và có 2 con đủ nếp đủ tẻ. Anh là người chồng và người cha tốt, không nhậu nhẹt, không thuốc lá, hiếm khi đi xã giao với bạn, một năm chắc đi nhậu một lần với bạn cũ, còn đi chơi xa thì chỉ về quê thăm ba mẹ chồng. Anh đi công việc xong là về nhà với vợ con, phụ vợ chăm con, khi vợ mệt anh sẵn sàng để vợ nghỉ, còn mình làm hết việc. Đương nhiên khi vợ khỏe tꦫhì anh chơi với con, còn tôi làm công việc nhà. Tôi rất vui vẻ làm vì cũng thích dọn dẹp, nấu cơm cho chồng con. Nhưng đôi lúc hơi mệt, nhìn các việc nhà là tôi rất bực, đôi lúc cũng làu bàu với chồng khiến anh giận.
Tôi làm ra tiền, dùng để nuôi cả gia đình; chồng mở công ty riêng, chưa kiếm ra thu nhập. Chúng tôi có khoản nợ nhỏ nhưng mình tôi không thể trả đủ nợ, chỉ lo cho con ăn♔ học, trang trải gia đình. Tôi thương yêu chồng nhưng khá thất vọng với anh về điều này. Ngoài ra, tôi cũng không đồng ý cách dạy con, đã phản đối thẳng khi thấy anh không hợp lý. Anh dạy con hời hợt, không bao giờ tìm hiểu sách báo bạn bè, chỉ áp đặt giống như cách dạy xưa. Tôi muốn dạy con kiểu hiện đại, tiền cho con học được những điều hay tôi không tiếc nhưng anh luôn phản đối, nói con còn nhỏ, như vậy là tiêu tiền phí phạm. Con tôi có năng khiếu múa rất rõ, tôi muốn cho con học nhưng anh nói nếu thế tôi tự lo học phí, đừng bao giờ kêu anh. Tôi nản quá.
Tôi góp ý về con cái, về công việc, tiền bạc thì anh giận ngay, anh rất dễ tự ái. Tôi hiểu rõ nên khi nói chuyện cũng né những ngôn từ như vậy nhưng anh vẫn giận, ngày xưa chúng tôi hay cãi nhau gay gắt nhưng sau đó lại làm hòa rất nhanh và mặn nồng lại. Sống chung càng lâu thì những cuộc cãi vã đã thay bằng những cuộc nói chuyện, nếu không đi đến đâu thì không cãi nữa mà cả hai chọn cách im lặng, đi làm về chào nhau một tiếng rồi lo cơm nước cho con, rồi anh cũng ngồi máy tính đến lúc đi ngủ. Hiếm khi🌜 vợ chồng tâm sự cùng nhau, chúng tôi cũng không ngủ chung giường nữa, mỗi người ô🦋m một đứa con ngủ.
Tôi biết gia đình đang có vấn đề, nhưng hỏi thì anh bảo không có gì đâ♕u. Không lẽ chỉ vì vấn đề này mà ly dị? Chúng tôi không muốn ly dị nhưng đều hiểu rõ cả hai không cùng quan điểm. Giờ tôi không biết phải như thế🦩 nào. Mong các bạn cho tôi xin lời khu꧂yên.
Loan
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.