From: Giang, TranNguyen
Sent: Tuesday, November 17, 2009 11:31 AM
Tôi thật sự không hiểu tại sao người phụ nữ cứ thích làm khổ mình vì những công việc không tên của gia đình. Ngày nay, người phụ nữ cũng đi làm, cũng kiếm tiền như người chồng, có thể ít hơn, có thể nhiều hơn (đâu cứ phải là đàn ông thì kiếm được nhiều tiền chứ), cũng trải qua 8h làm việc trên công ty như nhau, tại sao khi tan sở các ông chồng được phép cho mình xả stress bằng cách gặp gỡ bạn bè, nhậu nhẹt đến khuya, hoặc có người tốt bụng lắm cũng đến khi cơm nước xong xuôi, nhà cửa sạch sẽ thì về ăn cơm với vợ rồi tự cho mình như thế là biết quan tâm tới vợ vì ăn cơm tối chung với vợ?
Còn phụ nữ, xét về sức khỏe, rõ ràng yếu ớt hơn các đấng mày râu, xét về vóc dáng lại càng không thề sánh, vậy mà vừa tan sở đã vội vàng chen chút trên từng cm đường kẹt xe để đi chợ, về nhà chưa kịp thay bộ đồ đã lao ngay vào bếp nấu cơm cho chồng kịp về ăn. Đấy là chưa có con, nếu có con thì thêm cái khoản đón con, tắm rửa cho con, dọn dẹp nhà cửa. Tất cả dồn hết lên vai của người vợ, các anh vai u bắp thịt, sức khỏe cường tráng làm thử các công việc đó thì có làm nổi không?
Tôi không có ý muốn các anh phải làm hết tất cả công việc đó, tôi cũng không cổ vũ cho người phụ nữ bỏ bê gia đình, tại sao cả hai không cùng nhau chia sẻ những công việc đó, vừa giúp vợ chồng có thêm cơ hội để trò chuyện, tăng thêm cảm giác đầm ấm cho bữa cơm gia đình. Giúp cho con cái có thói quen làm việc nhà, vì nó ý thức được là “việc nhà không của riêng ai”. Dạy con phải bằng chính hành động của ba mẹ chứ không phải là lý thuyết sách vở.
Khi đã là vợ chồng cũng cần lắm những khoảng không gian riêng, chồng có thể gặp gỡ bạn bè, vợ có thể hẹn hò bạn gái đi shopping, café, tất nhiên mọi việc trong giới hạn cho phép. Như vậy thì cuộc sống sẽ có ý nghĩ hơn nhiều, gia đình cũng không phải là nỗi ám ảnh cho các bạn gái chưa lập gia đình, không là áp lực cho các bà vợ trẻ.
Tôi vẫn biết, để làm được như thế không phải là dễ, nhất là với tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn quá đậm nét với người Việt Nam không chỉ ở nông thôn mà ở những thành phố lớn, không phải chỉ ở người ít học mà cả những giáo sư tiến sĩ. Muốn cho người khác tôn trọng mình thì người phụ nữ phải biết tự trọng, phải biết rõ giá trị của mình, đừng tự biến mình thành osin không lương, thành nô lệ tình dục, thành cái máy đẻ trong chính gia đình của mình. Làm như vậy không phải là yêu chồng thương con, nếu không may các chị không còn khả năng lao động hoặc không còn nữa thì ai sẽ chăm sóc cho chồng và các con mình? Lúc đó mới thật sự là bi kịch.
Người phụ nữ hãy biết nói không với những gì mình không muốn. Và nói không như thế nào cũng là một nghệ thuật.
Thân chào.
Honey081583