Vợ chồng♕ tôi đều làm nông nghiệp quanh năm "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" lo cho con cái học hành đến nơi đến chốn mà chưa từng nghĩ sẽ xây nhà cao cửa rộng. Thật hạnh phúc cho vợ chồng tôi khi các con học hành thành tài đã cùng nhau góp tiền, góp sức xây một căn nhà trên mảnh đất quê hương để bố mẹ an dưỡng tuổi già cũng như để mỗi dịp lễ Tết cả nhà có không gian quây quần, sum họp bên nhau.
Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, tôi thấu hiểu nỗi khó khăn của người nông dân. Trồng trọt, chꦿăn nuôi vất vả là thế nhưng thu nhập chẳng đáng bao nhiêu nên vợ chồng tôi luôn động vi🐼ên con cái học hành chăm chỉ để thoát ly, có công việc ổn định hơn và không phải vất vả như ông bà, cha mẹ.
Do sinh đôi, mọi chi phí học hành của các con đều nhân đôi nên gánh nặng tài chính của vợ chồng tôi cũng🎶 từ đó mà tăng lên. Thế nhưng chỉ cần các con học hành chă𒁏m chỉ, dù vất vả đến mấy chúng tôi vẫn cố gắng để chăm lo cho các con đầy đủ.
Những ngày nông nhàn, tôi xin đ▨i làm phụ hồ cho các công trình xây dựng để có thêm thu nhập, vợ tôi ở nhà chăm lo con cái, nhà cửa, lợn gà. May mắn khi hai con tôi đều chăm chỉ học hành và đỗ vào các trường đại học lớn dưới Hà Nội.
Ngày con con nhập học, trong nhà chỉ còn vỏn vẹn 8 triệu đồng cho con vừa đóng học phí vừa thuê nhà và trang trải chi phí sinh hoạt trong tháng đầu tiênꦡ. Thấy sự khó khăn của bố mẹ, cả hai con đều cố gắng, nỗ lực học tập và xin đi làm thêm vào các buổi tối để đỡ đần chi phí.
Sau khi ra trường, đúng như mong muốn của vợ chồng tôi các con đều có được công việc văn phòng ổn định, không cần phải bươn chải nắng mưa như bố mẹ. Cuộc sống cứ dần trôi, các con đi làm rồi kết hôn. Vợ chồng tôi ở quê không còn quá vất vả khi có sự đỡ đần của các con. Chúng tôi chỉ làm một số công việc nhẹ nhàng để đỡ buồn chân buồn tay. Dù các con nhiề♓u lần ngỏ ý muốn đón bố mẹ xuống Hà Nội sinh sống nhưng chúng tôi đã quen nếp sống ở quê lại còn khỏe mạnh nên đã từ chối.
Tuổi đã cao, các con lại ở xa nên chúng tôi cũng không có dự định xây nhà mới mà vẫn ở căn nhà cấp bốn đã cũ. Hơn nữa, chi phí để xây nhà cũng quá sức với vợ chồng tôi, số tiền các con gửi biếu hàng tháng cũng chỉ đủ để 💃chi tiêu sinh hoạt và tiết kiệm đề phòng những lúc ốm đau, bệnh tật.
"Cha mẹ nuôi con đâu chờ ngày báo hiếu" nhưng vợ chồng tôi đã rất vui mừng khi các con ngỏ ý xây lại một ngôi nhà mới khꦫang trang hơn để bố mẹ yê🧸n tâm tuổi già, cũng là để các con, các cháu có không gian về chơi, nghỉ ngơi mỗi dịp cuối tuần, lễ Tết.
Vợ chồng tôi không chỉ vui vì các con biết quan tâm, lo lắng cho bố mẹ mà thực sự mừng vì các con đã thành đạt, có cuộc sống đủ đầy và luôn đoàn kết, yêu thương lẫn nhau. Vậy là ở tuổi 60, vợ chồng tôi đã có thể xây nhà nhờ tình yêu thương, sự đoàn kết của các con. Đó là💝 một niềm hạnh phúc vô bờ bến.