From: Ngoc Tran
Sent: Monday, October 26, 2009 4:17 PM
Chào anh Đức!
Tôi là độc giả thường xuyên của chuyên mục này, nhưng chỉ đọc và rút ra những kinh nghiệm cho bản thân, gia đình mà chưa bao giờ có một lời góp ý hay chia sẻ nào trên chuyên mục này cả. Sau khi đọc xong tâm sự của anh và những phản hồi góp ý của độc giả, tôi thấy hầu hết là khuyên anh nên chia tay để cứu lấy những gì còn lại của cuộc đời anh. Tôi thấy mình cũng nên có vài lời chia sẻ gửi tới anh Đức và các anh em cùng cảnh ngộ hoặc sắp đâm đầu đó.
Cũng như chị Quế Lâm, tôi thấy lỗi phần lớn thuộc về anh. Ông bà xưa đã dạy: “Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”. Lúc mới quen, yêu nhau, và chuẩn bị tổ chức đám cưới thì mọi quy tắc trong gia đình nên được vạch ra rõ ràng, không có lơ tơ mơ để rồi sau khi cưới về rồi: “Ồ! Cô ấy là vợ mình, cô ấy đẻ con cho mình…”. Anh có biết một ngày nào đó anh sẽ tay trắng, cùng mấy bộ đồ bước ra khỏi nhà như anh hàng xóm của tôi sau 20 năm chung sống.
Vì sao ư? Chính những lời tâm sự của anh đã nói lên tất cả. Nào là tài nguyên, tài sản… nhà vợ cho anh không được điền tên vào đó, nào là tài sản của anh cô ấy giữ hết. Như tôi đã nói, lỗi rất lớn và đầu tiên đều thuộc về anh, tại sao anh lại ngây thơ như vậy, con người chứ có phải cái gì đâu mà cứ ngồi mà chờ vợ trưởng thành. Nếu muốn vợ trưởng thành lúc mới cưới về anh phải ra những nguyên tắc riêng cho gia đình mình chứ, vợ phải như thế nào, con cái phải như thế nào, trách nhiệm của mỗi thành viên trong gia đình thế nào.
Trong khi anh dạy vợ chưa xong thì con anh ngày một lớn, rồi sẽ như thế nào nếu con cái anh cũng như vậy. Mình là người được coi là trụ cột trong gia đình thì phải dẫn dắt và hướng dẫn các thành viên trong gia đi đúng quỹ đạo chứ. Về phần tài sản trong gia đình bên vợ cho nhưng anh không được đứng tên trên đó, tại sao anh không dùng chính đồng tiền anh làm ra để mua nó từ gia đình vợ, để vợ lấy tiền xài hết rồi còn tài sản đó cũng chẳng phải của anh. Nếu có xảy ra tranh chấp hay ly hôn thì anh chẳng có gì trong đó cả.
Tôi ít tuổi hơn rất nhiều so với anh, nhưng những bài học mà tôi đã được chứng kiến và tìm hiểu qua sách báo và là một người xa quê tôi cũng có vài điều chia sẻ. Quê tôi ở miền Trung nhưng học đại học ở miền Nam, sau khi học xong tôi quyết định ở lại đây lập nghiệp. Chính vì điều đó mà tôi biết mình nên làm gì khi chọn một người vợ. Người xưa có câu “Nhân vô thập toàn” mà, vậy nên sau khi lập gia đình chúng tôi ngồi lại với nhau để chia sẻ và đưa ra những quy tắc riêng trong gia đình. Nếu có gì thì cả hai cùng góp ý thẳng thắn nhưng trong phạm vi người nói kẻ nghe, âm thanh vừa đủ để chỉ hai người nghe.
Buổi tối nếu rảnh tôi thường vào các mục như Tâm sự, Đời sống… trên các trang Web. Mở ra và đọc to cho cô ấy cùng nghe, kể những câu chuyện và vấn đề hôn nhân gia đình mà mình tận mắt chứng kiến, những câu chuyện có thể sẽ xảy ra với mình trong tương lai và đi tìm lời giải trước cho tình huống đó dẫu biết thực tế nó sẽ khác với đáp án hiện tại, đặc biệt là tôn trọng quyền riêng tư và tính chất công việc của nhau trong phạm vi có thể.
Về tài sản như đất đai bên vợ cho, tôi không bao giờ nhận và nói thẳng, ba má cho vợ chồng con, con thực sự cảm động và cám ơn ba má, nhưng con không thể lấy không như vậy, hay là ba má bán cho con, con đi làm rồi sẽ trả cho ba má dần dần. Những ngày đầu vô cùng thật vất vả, tôi cày như điên, còn vợ tôi thì luôn chắt chiu từng đồng, vì cô ấy biết rằng phía trước chúng tôi là một khoản nợ khổng lồ. Rồi sau gần ba năm chúng tôi đã trả xong nợ cho ba má vợ và cũng cất được một căn nhà nhỏ. Điều quan trọng đó là vợ và gia đình vợ rất coi trọng tôi, vợ chồng đôi khi lời qua tiếng lại nhưng xong đó mọi thứ đều tốt và không đi quá xa, vì ai cũng nhận thấy cái sai của mình và chủ động nhắn tin xin lỗi nhau.
Điều cuối cùng tôi muốn gửi tới anh, đó là suy nghĩ thật kỹ và hành động ngay, đừng chần chừ nữa. Vì thời gian không bao giờ chờ đợi anh cả, đặc biệt không ai có thể làm tốt việc này ngoài vì gia đình hai bên đang đứng về phía anh.
Chúc anh luôn gặp may mắn trong cuộc sống!
Chào thân ái!
Tony Trần